Chỗ này vẫn chưa có những người khác tới thăm, tính bảo mật được làm rất tốt. Nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ, khi Thẩm Lãng mở cửa nhìn thấy đứng ở ngoài cửa một đám kia cười híp mắt vẫy tay với y, cái trán Thẩm Lãng một hàng hắc tuyến. Chỉ kém ngay trước mặt những người này hung hăng đóng sầm cửa. Ngày cuối cùng thanh nhàn của y và tổ tông nhà y bị lãng phí!
“Tử tiểu tử, làm gì làm bộ biểu tình này?”
“Các cậu tới làm gì?” Người bị quấy rầy tâm tình đều không phải là rất tốt, cuộc sống như thế bị quấy rầy thì càng đừng hy vọng có thể nhận được sắc mặt tốt gì.
“Làm gì? Hỏa khí lớn như vậy?” Một đám người cũng không cần y mời, tự giác đẩy y ra vào nhà.
Thẩm Lãng ở trong lòng đem những tên này ân cần thăm hỏi một lần. Cuối cùng còn dẫn đến trở thành tiểu đệ đóng cửa: “Các cậu tới làm gì?”
“Chậc chậc, tôi nói hôn phòng này của các cậu cũng đủ xa xỉ a!” Vừa vào nhà, một cái bàn một cái ghế, một cục gạch một miếng ngói trong nhà làm cho những người này nhịn không được trêu đùa nói.
Trang trí tinh tế đơn giản kiểu Âu, toàn bộ căn nhà là lấy màu gỗ sồi cổ điển làm chủ, đơn giản thanh thoát, thực dụng trang nhã, gia cụ đường nét đơn giản, thế nhưng xa hoa nội liễm. Tiện tay cần lấy một vật phẩm trang trí nhỏ liền phát hiện là xuất từ cửa hàng xa xỉ phẩm cao cấp.
“Hai đại lão gia các cậu ở phòng ốc như vậy thật là lãng phí a!” Trương Phong Nghi cảm thán nói.
“Kệ bọn tôi! Nói, tới đây làm gì? Tôi không rảnh bồi các ngươi tán dóc, xong rồi thì biến.”
Thẩm Lãng thấy những người này liền nhức đầu, bọn họ hẳn không phải là tới cửa cảm thán tân phòng của y đi! Nhưng mà hôm nay y thật sự không định gặp bọn họ.
“Chúng tôi hôm nay tới cho các cậu kết thúc độc thân, cũng đừng hy vọng hai người ngày hôm nay được ở riêng với nhau. Mẹ Thẩm còn nói, bảo cậu buổi tối cần phải về nhà, các cậu ngày mai kết hôn, tối nay không thể ở cùng một chỗ.”
Ôn Bạc Quân đối với biểu tình muốn giết người của huynh đệ làm như không thấy, kết hôn nào có dễ dàng như vậy liền kết?
“Ai quy định trước kết hôn một ngày hai người sẽ không thể ở cùng một chỗ? Đêm nay bọn tôi vẫn là ở nơi này, sáng mai trực tiếp đi nhà hàng.”
Thẩm Lãng không nói gì, hắn vừa mới còn cùng tiểu tổ tông nói xong, đêm nay cứ ở nơi này, sáng mai trực tiếp lái xe đi nhà hàng.
“Hay nhỉ! Chúng tôi lúc đi ra, mẹ Thẩm nói, bảo cậu đêm nay đi về đại viện. Đây là nhất định! Nếu không, bà liền kêu lớn nhỏ đám người trong nhà và bọn tôi cùng nhau khiêng ngươi trở về. Đây là lễ nghi xưa, không thể bỏ!” Lợi Quốc Đống cười híp mắt thổi bay chuyện tốt lão hữu muốn.
“Đúng rồi, buổi tối, mẹ Đường và các bá mẫu Đường gia còn muốn qua đây thu dọn. Trải giường mới, hai ngươi muốn ở chỗ này? Phỏng chừng không đùa!” Cảnh Trác cũng không quên chắn thêm.
“Ta nói, các cậu kết hôn cho dù đơn giản, không muốn trải qua một số lễ tiết xưa gì gì đó, còn muốn trực tiếp loại bỏ cùng nhau vào lễ đường? Thật là!”
Thế hệ trước khi kết hôn kể lể nói hừ hừ, nhớ khi bọn họ kết hôn, một đống chuyện thế này thế kia. Đi qua đi lại người ngã ngựa đổ! Còn hai người này khá tốt, cứ đơn giản như vậy còn ngại phiền phức!
“Ai cần cậu quan tâm? Tán gẫu đủ rồi chưa? Đủ rồi thì đi! Tôi biết đưa tiểu tổ tông nhà tôi đi về Đường gia!”
Thẩm Lãng hiểu được chứ! Chuyện này ý kiến hai bên gia đình thống nhất, phỏng chừng không có gì đùa giỡn, vậy thì nghe thôi! Nhưng hiện tại y thật sự không muốn đem đám người kia lưu lại trong nhà nháo đằng! Tổ tông kia trên lầu, lúc này còn đang ngủ, nếu như một hồi thức dậy, trông thấy những tên kia, nhất định sẽ nổi giận!
“Ai, ta nói sao cảm thấy kỳ quái, chúng ta cũng đi vào một lúc lâu, sao vẫn không nhìn thấy Đường Mộ? Hắn đang làm gì thế?” Là cảm thấy thiếu chút gì, thì ra là không thấy bóng dáng  của người nọ.
“Cậu quản được chắc?”
“Hắn còn đang ngủ đi?”
“Hắn đang ngủ liên quan gì tới cậu?” Đây là ngày độc thân cuối cùng hai người bọn hắn ở chung trước khi kết hôn. Những người này rốt cuộc có hiểu cái gì gọi là biết điều hay không?
“Di? Còn đang ngủ? Lúc này đã mấy giờ rồi?” Vài nam nhân không biết tập quán sinh hoạt của Đường Mộ hiếu kỳ. Bây giờ đã hai giờ chiều rồi! Còn đang ngủ? Ân, có vấn đề!
“Uy, cậu làm cái gì? Làm hại vị kia nhà cậu còn đang ngủ?” Những nam nhân này cũng không hiểu cái gì gọi là hàm súc.
“Làm cái rắm!” Thẩm Lãng trực tiếp phun thô tục! Mẹ nó! Y thật sự phát hỏa! Những người này thật là thiếu đánh sao!
“Thẩm Lãng! Cậu chính là sĩ quan cao cấp của quốc gia! Cậu từng tiếp thu giáo dục tốt nhất, làm sao có thể phun thô tục chứ? Quốc gia bồi dưỡng cậu, cũng không phải là để bồi dưỡng ra cái loại tư chất này!” Trương Phong Nghi trực tiếp thêm củi thêm dầu khắp nơi trên lửa, xu thế muốn làm cho tân lang bùng nổ triệt để.
“Vậy hắn cũng là sĩ quan cao cấp của một quốc gia, cũng từng tiếp thu giáo dục quân sự tốt nhất, chẳng lẽ quốc gia bồi dưỡng hắn, chính là bồi dưỡng hắn lên giọng vua chúa sao?” Thẩm Lãng lạnh lùng khoanh tay trước ngực, nhìn đám hỗn đản này vạch lá tìm sâu.
“Ai lên giọng vua chúa? Tôi chỉ là xuất phát từ quan tâm đối với bằng hữu, thăm hỏi một chút. Có phải là cảm tình của hai ngươi quá tốt hay không, dính thật chặt, thân cường thể kiện có chút hơi quá mức rồi không?” Lợi Quốc Đống chấn chấn hữu từ ăn nói hùng hồn phản bác!
“Hắn là người kia của tôi, cậu quan tâm như vậy làm gì? Hử?”
“Ta nói, các cậu có thể nghỉ ngơi một chút hay không?” Cảnh Trác vừa muốn làm người hòa giải để cho bọn hắn nghỉ ngơi một chút, trên lầu liền truyền đến giọng nói ấm áp mềm mại của Đường Mộ.
“Thẩm Lãng...”
Thẩm Lãng theo phản xạ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua những tên này, có chút phẫn hận lên lầu.
“Giọng nói kia là của tiểu tử Đường Mộ kia?!” Ngẩn nửa ngày, Kha Tuần vẫn chưa hề lên tiếng chỉ trên lầu, có chút chấn kinh quá độ.
“Chẳng lẽ trong phòng này còn có người khác?” Vấn đề này có chút rõ ràng a! Trong nhà của hai người này, trên lầu chỗ như vậy còn có thể có người khác gọi Thẩm Lãng như thế? Cái tên ngốc này! Thật là cái bóng hai cực chập mạch!
“Cái này không giống đi?” Cái này sao nghe thế nào không giống tứ thiếu gia Đường gia kia hắn quen biết a!
“Huynh đệ, cái này cậu cũng không hiểu sao? Đợi cậu kết hôn rồi, chuyện này cậu sẽ biết!” Người từng trải đã kết hôn thần bí cười. Âu Dương Hách nhìn Mạc Nặc vẫn luôn an tĩnh, sau ngày đó, người này…
Giọng nói như vậy hắn hiểu, hắn biết, bởi vì hắn đã từng trải qua… Thế nhưng hiện tại, về sau, hắn còn có thể có không?
Mạc Nặc đứng ở một bên, an tĩnh nhìn, y cũng hiểu. Giọng nói như vậy y cũng biết…
Thẩm Lãng và Đường Mộ xuống lầu đã là nửa giờ sau, đám người kia không khách khí chút nào, nghiễm nhiên coi nơi này thành chỗ của mình. Liên tục nháo đến tám giờ tối, Đường gia và Thẩm gia đều đang thúc giục bọn họ nhanh chóng rời khỏi tân phòng, đám người kia mới chuyển chiến đấu sang đại trạch Đường gia.
Lâm Mạt Tuyết liên tục nhìn thời gian, chú ý động tĩnh trong sân, thế nhưng canh hơn một tiếng đồng hồ, hai tiểu tổ tông này lúc này vẫn chưa trở về. Một ngày trước hôn lễ này, bọn hắn rốt cuộc định lăn qua lăn lại tới khi nào a? Từ khi chúng nó rời đi, các bà phải đi thu dọn phòng ngay, ngay cả đệm giường gì gì đó cũng làm xong, nhưng đám nhãi con này còn chưa trở lại!
“Mạt Tuyết, hai tiểu tử kia còn chưa trở về?” Văn Tây cũng canh nửa ngày, mọi thứ trong nhà đều làm xong, thế nhưng hai hỗn tiểu tử kia còn chưa trở về.
“Không biết chạy đi đâu rồi! Em gọi điện thoại rồi, Thẩm Lãng tắt máy, Đường Mộ tiểu tử kia thông thì thông, chỉ là không có nhận!”
“Đừng sốt ruột, chúng nó miễn là biết trở về là được.” Văn Tây không hiểu người này đang lo lắng cái gì, con trai kết hôn, bà so với con trai còn khẩn trương hơn!
“Nhưng mà, chúng nó nếu như ở bên ngoài uống rượu say thì làm sao? Ngày mai chính là hôn lễ, nếu như hai đứa chúng nó buổi tối say rối tinh rối mù, hôn lễ ngày mai làm thế nào?” Lâm Mạt Tuyết quả thực giống như mắc phải chứng hoảng hốt vậy.
“Ta nói Mạt Tuyết em rốt cuộc đang khẩn trương cái gì? Sao chị cảm thấy em cứ sợ Tiểu Mộ kết hôn không được vậy?”
Kỳ thực bà càng muốn nói, người này giống như lo lắng cho con gái xấu xí mình sinh, tìm được một cao phú suất, buổi tối trước khi kết hôn lo lắng cao phú suất đột nhiên đổi ý không lấy con gái xấu xí này vậy.
“Chính là không yên tâm a! Không muốn xảy ra chút thiếu sót nào a! Nếu không em không khóc chết không được.”
Lâm Mạt Tuyết cũng không biết mình rốt cuộc đang khẩn trương cái gì. Cảm thấy cứ sợ con trai hỗn đản này không ai cần vậy. Nhưng mà bà biết điều này không có khả năng, nhưng cứ không rõ sốt ruột.
“Sao cảm thấy so với chính hôn lễ của em hồi đó còn kích động hơn?”
“Không biết... A... Đã trở về!” Nói nói, trong đại viện Đường gia lục tục lái vào bảy tám chiếc xe, dẫn đầu chính là chiếc CR-V màu đen.
“Lần này yên tâm rồi chứ?” Văn Tây vỗ vỗ vai Lâm Mạt Tuyết, cười nói.
“Ừ, yên tâm rồi!” Thấy hai đứa này trở về, bà liền yên tâm.
Trong sân của Đường gia trống trải rộng rãi, ga ra cũng lớn, nhưng lúc này khắp nơi đều là xe, bảy tám chiếc xe lái vào, không có chỗ đậu, trực tiếp lái đến sân cỏ phía sau đại trạch đậu.
Trên đường lớn người xuống xe thấy Đường gia đèn đuốc sáng trưng, trực tiếp huýt sáo. Thật là phi thường náo nhiệt a! Hôn lễ lần này, có lẽ là Đường gia làm một lần hỉ sự náo nhiệt nhất đi!
Đường Mộ lại là trực tiếp đen mặt. Hắn thật đúng là không biết, Đường gia náo nhiệt thư thế. Nếu như biết, hắn hôm nay nhất định ở trong khách sạn ngủ một đêm cũng không trở về.
Thẩm Lãng cũng chấn kinh không nhỏ. Ông trời, chiến trận lần này cũng quá đồ sộ đi.
“Tôi trở về tân phòng đây! Anh ngày mai trực tiếp đi đến chỗ đó tìm tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play