Edit + beta: sxdnp

~ Tự tạo nghiệp, không thể sống ~

—————

Cuộc sống như thế này sẽ không bao giờ kết thúc.

Người nào đó căn bản không ý thức được hành động của mình làm cho người ta cảm thấy tức giận như thế nào.

Tất nhiên, trai thẳng như Thẩm Hi chính là một trong số đó.

Anh thấy Tằng Phan đứng yên tại chỗ không động đậy, khăn giấy cũng không cầm.

Yên lặng một lúc, rồi lặng lẽ cất gói khăn giấy đi.

Tằng Phan cảm thấy vui vẻ được một chút, Thẩm Hi cũng có lúc rất có mắt nhìn.

Thấy Thẩm Hi không cất gói khăn giấy vào túi quần, mà cầm gói khăn giấy cọ nhẹ vào áo đồng phục.

Tằng Phan:?

Có chút không hiểu hành động của Thẩm Hi.

Không đúng!

Tằng Phan đen mặt.

Vị trí đó chính là vị trí mà lúc nãy cô ngã nhào vào lòng Thẩm Hi......

Cho nên.

Thẩm Hi đang chê mặt cô làm bẩn quần áo của anh?

Tằng Phan cảm thấy, nếu bây giờ có người nhìn thấy, biểu cảm của cô lúc này chắc chắn sẽ triệu hóa một đạo thiên lôi tới, trực tiếp đưa cô thoát khỏi trạng thái ngơ ngác này.

Con người luôn làm những động tác kỳ lạ.

Đầu cô bốc hỏa, phẫn nộ tiến lên phía trước, cướp lấy gói khăn giấy trong tay Thẩm Hi.

"Hửm?"

Đối với hành động của Tằng Phan, Thẩm Hi chỉ chớp mắt, rồi nhìn cô.

Sau đó nghi ngờ mà kêu một tiếng.

"Ờ......" Tằng Phan cướp lấy gói khăn giấy, liền nhận ra rằng hành động vừa rồi của mình bất ngờ như thế nào.

Làm thì đã làm rồi, cô chỉ có thể căng da đầu cố gắng bình tĩnh.

Cô giơ gói khăn giấy trong tay, nghiêm nghị nói: "Sẽ trả sau."

"Ừ...... Nhưng mà tôi thấy vẫn nên lau một chút."

Thẩm Hi vừa nói vừa chỉ vào chỗ màu đỏ trên áo, nhẹ nhàng nói: "Chỗ này, bọng mắt của cô hình như bị dính thứ đó lấp lánh"

Tằng Phan:......

"Nếu tôi nói cái này không phải là thứ phát sáng thì anh có tin không......"

Thẩm Hi nhìn cô, không nói gì.

Ánh mắt ám chỉ rằng "cái này không phải thứ phát sáng trên bọng mắt thì là cái gì?", lại giống như đang nói "con gái các cô thật khó hiểu, rốt cuộc là bôi lung tung cái gì lên mặt vậy......"

Tằng Phan bất lực thở dài: "Được, anh nói nó là cái gì thì nó là cái đấy."

Thẩm Hi gật đầu, lại cúi đầu, chỉ vào phần màu trắng trên áo đồng phục, chỗ này rõ ràng là màu đỏ, "Chỗ này còn vết son của cô."

"Anh còn biết đây là vết son cơ đấy?" Tằng Phan nhìn vết son màu đỏ không lớn bằng móng tay, bất chấp tất cả, giận đùng đùng liếc anh.

Tất nhiên, Thẩm Hi không nghe thấy cô đang mỉa mai, cúi đầu cẩn thận nhìn lại, biểu cảm nghiêm túc: "Tôi không nhìn nhầm đâu, là son môi."

Tằng Phan: "......"

Tằng Phan đã quỳ.

Con mịa nó, cô phục rồi!

Ý đồ thuyết phục tên trai thẳng này trong đầu cô là một cái hố, bọn họ không phải là loại có thể giao lưu với con gái.

Cô muốn hỏi rõ ràng là vì sao anh lại cảm thấy vết màu đỏ này là son của cô, mà không hỏi cái màu đỏ này rốt cuộc là cái thứ đồ trang điểm nào tạo thành?

Ông nói gà bà nói vịt, đàn gảy tai trâu, râu ông nọ cắm cằm bà kia!!

Tằng Phan bất lực vẫy vẫy tay, rút một tờ khăn giấy vừa cướp được đến trước ngực Thẩm Hi, giúp anh lau đi cái mà anh vừa bảo là vết bẩn.

Lúc này mới hất cánh tay đang đỡ lấy cô của Thẩm Hi, rồi đi về phía trước.

Thẩm Hi cầm khăn giấy đứng yên tại chỗ.

Đang ngẩn người.

Cô ấy......

Anh bất tri bất giác đưa tay lên sờ chỗ mà vừa nãy cô chạm vào.

Quần áo mỏng, thậm chí có thể cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp.

Anh xoay người, không lau mà đem tờ khăn giấy kia nhét vào túi quần, nhanh chân đuổi theo Tằng Phan đang đi đứng không vững trước mặt.

Im lặng mà đỡ lấy cô.

Tằng Phan hơi bất ngờ, ngoảnh đầu nhìn Thẩm Hi.

Anh mặt đồng phục màu đỏ trắng của đội, vóc dáng rất cao, mái tóc đã được xử lý qua giờ đã có chút rối.

Đi bên cạnh anh, Tằng Phan chỉ nhìn thấy một góc nghiêng nhạt nhẽo lại lười nhác giống như ngày thường, nếu để ý kỹ sẽ thấy anh cố ý đi chậm lại để lộ ra dáng vẻ khác với ngày thường.

Hai người không ai nói câu nào.

Cứ như vậy im lặng đi đến cửa căn cứ.

Thẩm Hi đỡ Tằng Phan, vừa đẩy cửa, còn chưa kịp gọi quản lý Vu Thần lấy dầu xoa bóp đến, Nhị Bàn đang ngồi trên sô pha đã nhìn thấy bọn họ.

Cậu ta ném điện thoại lên sô pha, vỗ đùi đứng dậy, hét một tiếng: "Tên nhóc họ Thẩm kia mau buông ra, để tôi đỡ nương nương."

"Không đúng, là bệ hạ."

Tằng Phan bị tiếng cậu ta làm cho ngốc, chân đứng không vững.

Thẩm Hi đen mặt đỡ lấy Tằng Phan, lạnh lùng nhìn Nhị Bàn.

Sau đó liền ngoảnh mặt đi.

Nhị Bàn lại bám riết không tha, tiến lên hai bước, cung kính cúi người 90 độ, giơ tay đến trước mặt Tằng Phan: "Bệ hạ, để nô tài đỡ người, nô tài nhất định sẽ làm tốt hơn Thẩm công công!"

Tằng Phan không nhịn được.

Phụt cười thành tiếng.

Được rồi.

Tên hâm này, đúng là hôm nay có hơi quá trớn.

......

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, chờ Tằng Phan ngồi trên sô pha xử lý vết thương xong, bên ngoài trời đã đen nghịt, kim đồng hồ lẳng lặng mà chạy đến số mười.

Lịch trình mỗi ngày của Tằng Phan rất dày, vì dành thời gian để xem trận đấu mở màn đầy ý nghĩa này, cô đã mấy ngày liền không nghỉ ngơi.

Hôm qua lại bận đến rạng sáng.

Tằng Phan dựa vào sô pha, nỗ lực giúp bản thân tỉnh táo, nhưng không nhịn được mà ngáp vài cái.

Lúc này, Thẩm Hi cầm chai sữa bò đi đến cạnh cô.

Nhìn dáng vẻ hiện tại của Tằng Phan, anh cho một tay vào túi quần, thuận miệng hỏi: "Buồn ngủ?"

Hai con mắt của Tằng Phan không tài nào mở ra được, chủ yếu dựa vào ý chí để tỉnh táo.

Vừa nghe thấy anh hỏi vậy thì không nghĩ ngợi gì mà gật đầu, nhìn có hơi ngốc.

Thẩm Hi cầm chai sữa, cúi mặt như đang tự hỏi bản thân.

Cuối cùng Tằng Phan cũng không thể từ chối lời mời gọi của sô pha, cô im lặng, thả lỏng trên chiếc sô pha mềm mại.

Sau đó, miễn cưỡng mở mắt, gọi tên của anh.

"Thẩm Hi?"

Thẩm Hi không trả lời.

Tằng Phan cũng mặc kệ có nhận được câu đáp lại hay không, lại chìm vào giấc ngủ.

Lúc lâu sau.

Thẩm Hi đang đứng bên cạnh sô pha, đột nhiên cúi người, duỗi tay, cầm chai sữa đưa đến gần mặt Tằng Phan.

Chai sữa lạnh vừa lấy ra từ tủ lạnh, vỏ chai bằng thủy tinh còn có hơi nước đọng lại.

Dính vào mặt, cái cảm giác đó......

Không cách nào hình dung.

Chắc chỉ có mỗi câu từ được lưu truyền rộng rãi mà thôi, rất thích hợp với tâm trạng bay giờ của Tằng Phan.

Lạnh thấu tim can.

Đậu mợ!

Tằng Phan chỉ thiếu nhảy thẳng lên từ trên ghế sô pha.

Câu chửi thề treo trên miệng, phải dùng sức mạnh của chín con trâu và hai con hổ mới ngăn lại được.

Với mạch não của Thẩm Hi, căn bản không hiểu được ý nghĩa phía sau biểu cảm của cô.

Anh chớp mắt một cái.

"Tỉnh rồi à?"

Tằng Phan: "......"

"Vẫn buồn ngủ?" Thẩm Hi thấy cô không nói gì, giọng điệu hoang mang.

Sau đó, anh nhìn Tằng Phan, do dự một lúc, nói: "Có muốn xem tôi chơi game không?"

Tằng Phan không hiểu sao lại chuyển chủ đề nhanh như vậy.

Anh liền làm như không có chuyện gì, giống như đã quên mất mối hận lúc nãy?

Cô hít sâu một hơi, lạnh lùng đáp: "Cái gì cơ?"

"Tôi chơi game, cô ngồi xem thì sẽ không thấy mệt nữa."

"Tằng Phan: "......"

Ha ha.

Nói cái gì mà đừng có quan tâm, tên nhóc họ Thẩm này không xứng!

Sự thật, chứng minh.

Thẩm Hi là độc thân dựa vào thực lực!

......

Hôm đó đã lưu lại cho cô một bóng ma tâm lý.

Tằng Phan như bị Thẩm Hi nhìn thấu, cho dù đại não của cô sản sinh ra hành động phản kháng cũng không tránh được, sau đó cô tức giận đến nỗi mấy ngày liền cô không đến căn cứ của WKY, một lần cũng không.

WKY cũng vườn không nhà trống, đi khắp nơi tham gia thi đấu.

Cứ như vậy, Tằng Phan và Thẩm Hi không liên lạc gì với nhau.

Nhưng mà, Tằng Phan biến sự tức giận thành động lực, tiện thể đạt được một vài kết quả nằm ngoài dự đoán. Không chỉ loại bỏ được một đám sâu mọt, còn làm tăng độ đáng tin của mình ở công ty.

Hôm nay, Tằng Phan đang ngồi phê duyệt tài liệu trong văn phòng, Tằng Vân gõ cửa đi vào.

Chàng trai mặc đồ tây hơi cúi đầu, chào Tằng Phan, rồi mới nghiêm túc thông báo lịch trình và công việc hôm nay.

Anh ta nói xong phần công việc, do dự một lúc lại nói: "Đại tiểu thư, việc lúc trước cô bảo tôi đi điều tra đã có tin tức rồi."

Tằng Phan nghe vậy, đặt tập tài liệu xuống, ra hiệu bảo Tằng Vân nói tiếp.

Tăng Vân tiến lại gần, cầm tập tài liệu đặt lên bàn làm việc của Tằng Phan, nghiêm túc nói:

"Người của chúng ta lấy được video và ảnh chụp tư liệu về các chuyện xấu của WDY - Hoàng Văn, cũng lấy được lịch sử giao dịch và lịch sử trò chuyện của ông chủ của UT1. Cô thấy thế nào, có cần phải công bố những chứng cứ này lên mạng hay không?"

"Chuyện này chỉ có thể dựa vào dư luận xã hội để đè xuống thôi à?"

"Tôi tin rằng với những bằng chứng này, mọi người sẽ biết rõ sự thật về cái gọi là [video trận đấu luyện]."

Tằng Phan nhắm mắt suy nghĩ, lắc đầu.

Giọng điệu bình tĩnh trong văn phòng: "Không, cứ giao cho Vu Thần, để anh ta đi nói chuyện với WDY, không cần làm quá lên."

"À, tên Hoàng Văn này, phải bị cấm sóng." Tằng Phan gằn từng chữ.

Nghĩ đến giọng điệu ngả ngớn của Hoàng Văn ở phòng nghỉ, mặt cô biến sắc, khắp nơi đều biểu lộ rằng không nên nói mấy lời ác nghiệt với người đó.

Tằng Vân ngưng một lúc.

Đại tiểu thư của tôi ơi, cô muốn cấm sóng cháu trai của cổ đông, còn không muốn làm quá mọi chuyện??

Đương nhiên là Tằng Phan không để tâm những thứ này.

Từ bé đến lớn, chỉ cần nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô là Tằng Vân đã hiểu, đối với chuyện cấm sóng Hoàng Văn, đại tiểu thư vô cùng kiên quyết.

Anh ta không nói gì, trong lòng thầm thắp cho tên Hoàng Văn có mắt không tròng kia một cây nến.

Amen.

Phật nói rằng: Tự tạo nghiệp, không thể sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play