Vấn đề của Liễu Ý Nùng tạm thời đã được giải quyết, Tạ Trì liền quay lại trông chừng nắm, còn những người khác tống lão đạo sĩ về trước, giao cho người bên Đạo Minh.

Vốn dĩ bọn họ dự định sẽ chờ Tạ Trì, nhưng lại bị nàng từ chối: "Giờ còn chưa biết phải đợi đến khi nào. Các ngươi cứ việc đem hắn đi trước đi. Chứ nhỡ đâu hắn có thời cơ trốn thoát thì sao? Ta ở đây cũng không gặp gì bất trắc nữa".

Bọn họ đồng ý với ý kiến này nên mới quyết định rời khỏi.

Hồi lâu sau, cơn lốc xoáy dần dần thu nhỏ lại. Tạ Trì vừa hồi hộp vừa chờ mong, âm khí trong cơn lốc kia vô cùng thuần tuý, không lẫn tạp chất. Nói cách khác, nếu như nắm có hấp thụ toàn bộ âm khí bên trong cũng không bị tác dụng phụ. Nàng chỉ quan tâm nắm hấp thu nhiều quá sẽ bị căng bụng mà thôi.

Trước kia, nắm ăn tên ác quỷ thì đã mọc ra thêm hai tay. Lần này, nắm tiêu hoá nhiều âm khí như vậy, chắc sẽ xuất hiện thêm hai cái chân đi?

Tạ Trì tiếp tục chờ đợi, hồi lâu sau, nàng lấy điện thoại ra xem, khi cơn lốc kia thu nhỏ chỉ còn một phần ba ban đầu thì đã đến 10h tối, Tạ Trì dự đoán khả năng cao đến tận 12h mới xong.

Nhưng Tạ Trì không ngờ khi kích thước lốc xoáy càng nhỏ, tốc độ hấp thụ của nắm càng nhanh. Tạ Trì chống cằm nhìn cơn lốc, đầu óc nàng không rõ đã bay đến nơi nào rồi. Tới khi cơn lốc biến mất, một âm thanh vang lên:

Bẹp!

Hình như có thứ gì đó rơi vào lòng nàng.

Tạ Trì chưa kịp hoàn hồn, chỉ theo bản năng ôm lấy.

Tạ Trì hồi hộp nhìn xuống, nàng không hề ngờ tới, trong lồ ng ngực nàng... chính là một đứa bé.

Đứa bé tầm bảy tám tuổi, tay chân mũm mĩm, vừa trắng vừa mềm mại. Đừng hỏi tại sao nàng lại biết rõ như vậy, tại vì trên người nắm không hề có quần áo a!

Tạ Trì nhanh tay cởi áo khoác của mình bao bọc lấy nắm, chỉ để lộ gương mặt cùng hai gót chân nho nhỏ ra ngoài mà thôi.

"Lâm Hạ?"

Đứa bé này quả thật xinh xắn, mắt to tròn, trong veo, hai bên má còn hơi phình ra, trông đáng yêu không chịu được. Nàng nhìn Tạ Trì, sau đó đột nhiên duỗi hai cánh tay nho nhỏ của mình ra, nũng nịu ôm lấy cổ Tạ Trì: "Trì Trì....."

À há, xem ra hiện tại, phiên bản nhỏ tuổi của Lâm Hạ, chỉ số thông minh cũng đồng nhất với bề ngoài, không khác biệt lắm so với phiên bản nắm.

Tạ Trì gãi gãi đầu, nàng trở nên bối rối rồi, nàng không hề có kinh nghiệm chăm sóc con nít a.

Thôi thôi, mấy chuyện đó tính sau. Bây giờ, thoát khỏi nơi này mới là vấn đề cốt yếu, Tạ Trì bồng nắm lên, bắt đầu đi ra ngoài. Tiểu nắm ngoan ngoãn nằm yên trong lồ ng ngực Tạ Trì, đôi tay vẫn ôm khư khư cổ nàng cùng với biểu cảm thỏa mãn.

Tạ Trì đi mua một bộ quần áo cho nắm trước, sau đó mới dắt nàng đến bệnh viện.

Sư điệt đang nằm trên giường tán gẫu cùng bạn bè qua điện thoại, không rõ hắn đang nói chuyện với ai mà cười ha hả nãy giờ, trông vẻ mặt vô cùng nham nhở.

Tạ Trì mở cửa tiến vào, hắn mới chỉnh đốn lại một chút, ngồi dậy lên tiếng: "Sư thúc, ngươi........."

Hắn kinh ngạc nhìn vào đứa bé gái Tạ Trì đang bế trên tay, nàng mặc một bộ khủng lông màu lục, đằng sau còn có thêm cái đuôi, trông cực kỳ đáng yêu nha.

Nhưng vì sao sư thúc vừa mới ra ngoài một ngày, liền dắt một đứa bé về rồi?

"Sư thúc.......đây là?"

"Tiểu hắc, chính xác hơn kêu Lâm Hạ". Tạ Trì nâng nâng nắm lên, nói: "Nhìn cưng ha?"

Sư điệt:......

"Đáng..... đáng yêu...."

Nắm còn nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe. Hắn lập tức vịn lấy ngực mình, hoàn toàn không thể hình dung được tiểu hắc và đứa bé đáng yêu này chính là cùng một người.

Thế nhưng thật sự dễ thương quá đi mất!

Hắn đã từng nằm mơ, sau khi kết hôn cùng Tôn Nguyệt, con của hắn cùng với nàng cũng đáng yêu như vậy nha!

"Ta chuẩn bị quay về núi một chuyến, có lẽ vài ngày nữa sẽ quay lại, nhớ xin nghỉ giúp ta". Tạ Trì vừa nói vừa lấy di động ra.

"Được... A? Xin nghỉ phép sao..." Sư điệt nhớ lại đã lâu rồi sư thúc chưa livestream, vẻ mặt khó xử song hắn lại không dám nói, đành đáp: "Được rồi, ta đã biết sư thúc".

"Ta đặt vé xong hết rồi, ta đi trước đây". Lúc ra cửa, Tạ Trì không quên nắm bàn tay nho nhỏ của nắm, vẫy vẫy tay về phía sư điệt: "Tạm biệt chú".

Nắm:............

Sư điệt:.............

Tạ Trì ngồi xe về nhà, khu vực Hoài Sơn tương đối hẻo lánh. Thêm vào đó, ở đây cũng không có danh lam thắng cảnh, vị trí lại khá khó tìm cho nên thông thường, cũng ít khi có ai tới lui.

Bất quá, dưới chân núi có một thị trấn nhỏ, thi thoảng mọi người ở những thôn phụ cận sẽ đến đây mở hội chợ. Các sư huynh đệ cũng sẽ tranh thủ đến đây để mua sắm đồ ăn, thức uống.

Thời điểm Tạ Trì về nhà vừa đúng ngay ngày 18, tổ chức phiên hội chợ nha. Tạ Trì ngồi xe buýt về trấn, vừa đến nơi, nàng nắm lấy tay tiểu hắc bước xuống xe, từ xa đã thấy hai bên đường trưng đầy sạp hàng hoá.

Thế nhưng, hiện tại Tạ Trì lại có việc khác cấp bách hơn nên chưa thể đi dạo mua sắm. Nàng chuẩn bị dẫn nắm lên núi, đột nhiên trông thấy bóng dáng quen thuộc, đang ngồi xổm trước một quầy bán thức ăn.

"Sư huynh!" Tạ Trì chạy nhanh tới, vỗ vỗ vào vai hắn. Người thanh niên quay đầu, chỉnh mắt kính, lên tiếng: "A Trì, ngươi về rồi. Sao không báo với ta một tiếng, để ta đi đón ngươi từ nhà ga a!"

"Có xe buýt rồi nè sư huynh". Tạ Trì cười tủm tỉm: "Nhưng mà hôm nay đến phiên sư huynh xuống đây mua đồ ăn á? Quả nhiên là trùng hợp nha".

Người thanh niên này chính là tam sư huynh - Lý Tương Tư, bởi vì tính cách khá thẹn thùng của hắn nên thường xuyên bị mọi người nhờ xuống núi mua sắm, chủ yếu tạo cơ hội cho hắn tiếp xúc với người khác a.

Lý Tương Tư gật gật đầu, sau đó dần dần nhìn qua phía nắm. Hắn kinh hãi, đầu óc bắt đầu xoay chuyển không ngừng. Sư muội mới xuống núi chưa đến một năm mà đã dắt về một đứa bé lớn tầm này rồi sao?

Suy đi nghĩ lại, nhất định không phải con ruột của Tạ Trì, mấy năm nay, nàng toàn sinh sống trên núi........ Khoan! 7,8 năm trước, hình như sư muội vẫn luôn theo sư phụ đi khắp nơi.......

Ánh mắt của Lý Tương Tư hoảng sợ, hắn dường như không thể tiếp thu được a.

Về phía Tạ Trì, nàng đã quá quen thuộc bộ dáng hiện tại của tam sư huynh, nàng bình tĩnh giải thích: "Đây là tiểu khả ái mà ta đã nuôi dưỡng lúc trước, tên Lâm Hạ, ta có đặt biệt danh cho nàng là tiểu hắc".

Lý Tương Tư thở phào nhẹ nhõm, thanh toán tiền đồ ăn trước: "Chúng ta về trước rồi nói sau đi".

"Đã mua xong hết đồ dùng cần thiết rồi sao?" Tạ Trì cũng không có chuyện gì quá khẩn cấp. Lý Tương Tư nhìn vào cái rổ nãy giờ đi chợ, bên trong chứa đầy rau củ quả trái cây.

Tiếp đến, hai người đi về hướng Hoài Sơn, thật ra Hoài Sơn cũng không quá cao song vì ở trên nuôi dưỡng quá nhiều đồ vật tâm linh, cho nên phòng ngừa có người dân nào vô ý bước vào, toàn bộ đỉnh núi đã được bao phủ bởi một trận pháp.

Người thường không có cách nào lên núi, trừ khi có người ở Hoài Sơn bảo lãnh.

Cả hai vừa đi vừa tán dóc, không mấy chốc đã lên đến đỉnh. Sau khi xuyên qua pháp trận, đập vào mắt chính là những thứ đồ vật quái lạ.

Ví dụ như lúc nãy, một bóng dáng rũ người xuống từ trên cây: "A Trì đã về rồi!"

Tạ Trì ngẩng đầu lên liền thấy tiểu thổ - tên quỷ bị thắt cổ mà bọn họ đang nuôi dưỡng, nàng lập tức vẫy vẫy tay chào.

Một tiếng kêu của tiểu thổ đã đánh động toàn bộ ma quỷ trên đỉnh núi, trong nháy mắt, từ rừng sâu xông ra rất rất rất nhiều ma quỷ có hình thù kỳ quái, bắt đầu chào hỏi Tạ Trì.

"A Trì! Ngươi ra ngoài lâu như vậy, bên ngoài có gì vui không?"

"A Trì! Huhuhu, rốt cuộc ngươi cũng đã trở về!"

"A Trì, ta rất nhớ ngươi a..."

"A Trì còn dẫn theo cả đứa bé đáng yêu trở lại a! Là con của bạn ngươi sao?"

"Hay đây là con của sư điệt Tạ Trì a?"

Bản thân nàng chính là bảo vật ở Hoài Sơn, vô cùng được sủng ái, Tạ Trì bị cả nhà nhiệt tình bao vây xung quanh, phải mất tầm 20 phút mới thoát khỏi vòng vây, bước vào một toà nhà lớn nơi đỉnh núi.

Trên núi có không ít ma quỷ sinh sống, đa số đều là nhặt về, hồn phách bị tổn thương khá nghiêm trọng. Sau đó, đều do một tay nhị sư huynh cùng tam sư huynh nuôi dưỡng chăm sóc.

Sau khi khoẻ lại, một số quỷ quyết định đi đầu thai, một số thì rời đi, cũng có số khác thích bầu không khí ở Hoài Sơn nên đồng ý ở lại.

Dần dần, tích luỹ được kha khá quỷ vật, xem như là lá chắn thứ hai đi. Cho dù trận pháp bị phá huỷ, muốn đường đường chính chính tiến vào Hoài Sơn, nhất định phải qua được bọn chúng.

Trên đỉnh núi có một toà nhà rất to, nói chính xác hơn chính là một trang viên rộng lớn, ở giữa là chính thất được bao quanh bởi những căn nhà nho nhỏ. Chính thất là nơi sư phụ nghỉ ngơi, nhưng từ khi ngài qua đời, nơi đây bị mọi người phong toả, mỗi ngày sẽ có người hoặc ma quỷ vào quét dọn nhưng không ai ngủ lại. Còn những căn nhà xung quanh chính là nơi các sư huynh tỷ muội nàng trú ngụ, mỗi người đều có phòng riêng thuộc về bản thân mình.

Phòng ai nấy ở, trang trí và dọn dẹp.

Ví dụ như Lý Tương Tư, khuôn viên của hắn trồng đủ các loại dược liệu, không những thế, hắn còn thỉnh hai vị quỷ sinh thời là bác sĩ đến để hỗ trợ công việc với hắn.

Phòng của Tạ Trì gần với chính thất nhất, nàng tranh thủ về phòng cất hành lý, sau đó liền kéo nắm chạy ra ngoài.

Quả nhiên, bất luận cảnh sắc bên ngoài có tuyệt mỹ, có phồn hoa đến đâu, nàng vẫn thích Hoài Sơn nhất.

Nơi này mới chân chính là gia đình của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play