Thần Nhứ nhìn vào hình phản chiếu trong gương đồng, khen: "Quả nhiên là sinh hoa diệu bút. Trước kia ngươi đã từng học vẽ chưa?"
"Phụ thân nô tì là một thư sinh, nhờ bán thư họa mà sống."
"Chẳng trách. Hóa ra ngươi lại là một kẻ có tài. Hầu hạ cho tốt, sẽ không bất lợi gì cho ngươi đâu." Thần Nhứ nhìn cây trâm Tái Phúc đưa qua, lơ đãng phất tay qua một bên, "Lấy cây trâm hồ điệp kia đi, nhìn sinh động hơn nhiều. Cất mấy cái này đi, ta không thích."
Tái Phúc nghe vậy cẩn thận mà cầm một cây trâm bạc có một con hồ điệp màu tím cài lên búi tóc Thần Nhứ, sau đó cất hết tất cả trâm cài và trang sức vào hộp nữ trang.
Những trang sức này đều của Cảnh Hàm U cho, không cái nào không tinh xảo. Cảnh Hàm U biết nàng cũng là công chúa, đương nhiên cũng đã dùng quen những đồ vật này, chỉ lo nàng chịu thiệt thòi. Tiếc là do nàng cũng phận công chúa, cho nên cũng không để ý lắm đến mấy thứ này. Trang phục ngày thường nếu không phải để xứng với Cảnh Hàm U thì nàng cũng chỉ diện hình thức đơn giản nhất.
Lúc ăn điểm tâm là khi ánh mặt trời bên ngoài vừa đủ. Thần Nhứ hình như rất có tinh thần, mang theo Tái Phúc định đi dạo ở Ngự hoa viên trong Hoàng cung. Cảnh Hàm U bởi vì hôm nay phải ra khỏi thành với Hoàng hậu nên đêm qua mới xuống tay mạnh như vậy. Nàng cũng không thích những khi mình vắng mặt như vậy, vị sư tỷ xinh đẹp này mà đi ra ngoài là sẽ xảy ra phong ba ngay.
"Quận chúa, Công chúa đã phân phó, để người ở trong cung nghỉ ngơi." Thái giám canh gác cung kính ngăn cản.
"Nàng muốn cấm túc ta?" Thần Nhứ cười khẩy, "Nếu như ta muốn ra ngoài thì sao?"
"Quận chúa, thỉnh đừng làm khó chúng nô tài." Thái giám hiển nhiên không dám đắc tội với vị được Công chúa ưa thích này, thế nhưng trong lòng cũng coi thường nàng. Một công chúa mất nước lại cam tâm trở thành công cụ làm ấm giường cho Nhu Gia Công chúa, còn nghênh ngang kiêu ngạo cái gì?
"Tránh ra! Nếu không ta sẽ nói với Công chúa rằng các ngươi xấc xược." Vẻ tươi cười trên mặt nàng càng thêm âm u, "Các ngươi nói đi, Công chúa sẽ tin ai đây?"
"Quận chúa tha mạng!" Hai gã tiểu thái giám sợ tới mức quỳ trên mặt đất.
Thần Nhứ đã cất bước vòng qua bọn họ, ra khỏi cung Vũ Yên. Tái Phúc đi theo sau, nhỏ giọng nói: "Quận chúa, người đi ra ngoài thế này..."
"Làm sao? Chẳng lẽ còn có người ăn thịt ta hay sao? Ngự hoa viên ở đâu? Ngươi hẳn là biết đường chứ?"
Tái Phúc bất đắc dĩ đành phải dẫn đường, đưa nàng đến Ngự hoa viên.
Trong Ngự hoa viên trăm hoa đua nhau khoe sắc, chim hót hoa thơm, một phong cảnh xanh um tươi tốt. Đi thẳng chẳng bao lâu sau đã gặp phải một đôi cung nữ mở đường, chiếu theo sự phô trương này chắc hắn phải là một vị phi tử quyền cao chức trọng.
Tái Phúc đã ở trong cung vài năm, vừa thấy chính chủ đã lập tức quỳ gối khấu đầu: "Nô tì tham kiến Đức phi Nương nương."
Đức phi. Thần Nhứ không kiềm được mà đánh giá trên dưới vị Đức phi này. Đức phi khí độ ung dung, tương mạo tuy không tính là tuyệt mỹ nhưng cũng cực kì thanh tú. Thoạt nhìn tuổi tác khoảng chừng ba mươi, mà Đức phi cũng đang đánh giá nàng.
"Ngươi là người phương nào?"
Thần Nhứ cúi đầu, lễ nghĩa chu toàn mà hô: "Thuận Ân Quận chúa Dịch Già Thần Nhứ tham kiến Đức phi Nương nương."
Lời vừa nói ra, đừng nói là Đức phi, ngay cả cung nữ thái giám bên cạnh Đức phi cũng không kìm được mà lén đánh giá công chúa mất nước này. Nước Lịch vừa diệt xong nước Dịch, chuyện này cũng được nghị luận sôi nổi trong Hậu cung. Nữ quyến mất nước từ trước đến nay đều như những chiến lợi phẩm mặc người chà đạp, nhưng riêng công chúa này, vậy mà lại có thể ra vào cung Vũ Yên, được Cảnh Hàm U giấu đi.
Nữ nhân Hậu cung ngày dài nhàm chán, khó tránh việc nghị luận sôi nổi. Tiếc là không ai dám chọc giận Nhu Gia Công chúa, bởi vì vị Công chúa này nắm trong tay quyền chỉ huy bốn vạn Cấm vệ quân Phi Vân Kỵ.
Đức phi đánh giá xong, lúc này mới cười nói: "Hóa ra là Thuận Ân Quận chúa, mau đứng dậy. Vẫn nghe nói Quận chúa đến đây, hôm nay mới gặp mặt được một lần, thực ra lại là vinh hạnh của bản cung."
"Lời ấy của Nương nương quá coi trọng Thần Nhứ rồi. Thần Nhứ mới vào Hoàng cung, vốn nên bái kiến các vị Nương nương, tiếc là Công chúa không cho phép, là lỗi của Thần Nhứ." Người từng là môn đệ viện Phi Diệp Tân bồi dưỡng, ở bất cứ nơi đâu thì từng cử chỉ giơ tay nhấc chân cũng không hề thiếu lễ độ.
Đức phi cũng là một người khôn khéo, nghe xong lời này liền bảo: "Công chúa không cho phép tất cũng có lý do. Bản cung sẽ không trách tội Quận chúa."
"Tạ ơn Nương nương lượng thứ." Thần Nhứ cúi người cười, quả nhiên là người đẹp hơn hoa.
Đức phi thấy vậy, trong lòng cả kinh. Dịch Già Thần Nhứ này thật tình cũng chẳng phải là tuyệt sắc nhân gian, thế nhưng trong khi lơ đãng lịa lộ ra một khí chất hấp dẫn người. Cho dù đều là nữ tử, ánh mắt của nàng cũng luôn không kìm được mà lưu luyến trên người này.
Nữ tử thế này nếu để Hoàng thượng nhìn thấy... Cảm giác nguy hiểm dày đặc khiến vẻ tươi cười trên mặt Đức phi trở nên miễn cưỡng.
Từ biệt Đức phi, Thần Nhứ một mực đi dạo trong Ngự hoa viên tới giữa trưa mới trở lại.
"Quận chúa sắc mặt không tốt. Người khó chịu? Có cần nô tì đi thỉnh thái y không?" Tái Phúc cũng hết sức tận tậm chăm sóc.
"Không sao, hồi cung nghỉ ngơi một chút là được."
Lúc Cảnh Hàm U hồi cung, sắc trời đã tối. Thủ hạ của nàng là Cấm vệ quân Phi Vân Kỵ, hôm nay phụ trách bảo hộ Hoàng thượng và Hoàng hậu xuất hành an toàn.
Lúc đến Vũ Yên cung, thái giảm chủ quản đã ra bẩm báo chuyện Thần Nhứ kiên quyết xuất môn. Lòng nàng không kìm được mà thở dài, vẫn biết Thần Nhứ sẽ không an phận như vậy.
Vào đến tẩm điện đã thấy màn giường buông xuống, có thể thấy láng máng người đang nghỉ ngơi trên giường.
"Làm sao vậy?" Nàng hỏi cung nữ thiếp thân Trần Tâm.
Trần Tâm nói: "Hồi Công chúa, nô tì nghe Tái Phúc phụ trách hầu hạ nói, sau khi Quận chúa dùng ngọ thiện thì đã đi ngủ."
Cảnh Hàm U lập tức tiến lên, một phát xốc màn, nhìn thấy Thần Nhứ dường như đang ngủ. Thế nhưng trên khuôn mặt kia lại có sắc phớt đỏ bất thường. Nàng đưa tay sờ thử, thấy nóng hầm hập.
"Nô tài đáng chết! Thần Nhứ đã bệnh đến mức này rồi, tại sao không thỉnh Thái y?" Lời này của nàng giận dữ cực điểm, không chỉ dọa sợ một phòng cung nữ thái giám, khiến họ quỳ sụp xuống đất không dám lên tiếng, mà còn làm Thần Nhứ đang ngủ mê mệt bừng tỉnh.
"Nàng đã trở lại." Thanh âm suy yếu, tựa như cứu tinh của những người trong phòng.
"Tại sao lại bệnh đến mức này?" Cảnh Hàm U vuốt đôi má nóng hầm hập của nàng, trong lòng đau đớn bỏng rát.
Trần Tâm liếc mắt với tiểu thái giám bên cạnh, tiểu thái giám lặng lẽ lui ra ngoài, lập tức chạy như bay đến Thái y viện.
"Không sao, chắc là do đêm qua quá mệt nhọc, hôm nay xuất môn gió lại thổi vào, ngủ một giấc sẽ ổn thôi." Thần Nhứ cầm tay Cảnh Hàm U, đặt trên trán mình, "Tay nàng lành lạnh, như vậy dễ chịu hơn nhiều." Một thiếu nữ mười bảy tuổi nói ra lời đó lại vô cùng ngây thơ khả ái.
Trong nháy mắt đó, Cảnh Hàm U gần như quên rằng nữ tử này còn lớn hơn mình.
Cung nữ dùng khăn dấp nước lạnh, vắt đi rồi đưa cho Cảnh Hàm U. Cảnh Hàm U tự tay đắp lên trán Thần Nhứ.
"Đừng đắp nữa!" Có lẽ bởi vì sinh bệnh, Thần Nhứ để lộ ra biểu cảm nũng nịu mà ngày thường rất khó thấy được.
Cảnh Hàm U bật cười. Thần Nhứ của nàng khi tỏ ra nũng nịu sẽ khiến lòng người thay đổi. Nàng bất đắc dĩ bảo tất cả lui ra, cúi đầu dỗ dành người nằm trên giường: "Nàng muốn kì kèo cũng được, bây giờ ngồi dậy được không?"
Thần Nhứ cười: "Hàm U, về sau có khi nào nàng sẽ hối hận rằng hôm nay đã đối xử tốt với ta như vậy không?"
Cảnh Hàm U làm ra vẻ suy nghĩ trầm ngâm: "Ta cảm thấy nên cố gắng hơn nữa, giám sát nàng kĩ càng hơn, để cho bản thân sau này không hối hận."
Thần Nhứ kéo tay Cảnh Hàm U, chậm rãi đặt lên ngực mình: "Trái tim ta là của nàng."
Lời âu yếm như thế này, sự mê hoặc như thế này, cho dù Cảnh Hàm U có luôn luôn đề phòng kĩ lưỡng cũng không kiềm chế được. Bàn tay bị nắm hơi ấn xuống, nghe được tiếng thở gấp của người dưới thân liền hài lòng.
Thân thể sốt cao càng mê người hơn ngày thường, ngay cả hơi thở ra cũng nóng hầm hập. Mồ hôi từng giọt chảy xuống từ trán nàng, Cảnh Hàm U thấy được cũng tưởng như mình sắp lên cơn sốt.
Nhiệt độ giữa ánh mắt hai người giao nhau trong tẩm điện ngày càng cao, mãi cho đến khi...
"Công chúa, Thái y đến." Giọng Trần Tâm ngoài cửa truyền đến.
Cảnh Hàm U mất hứng đến mức muốn giết người. Thế nhưng vẫn nên trị bệnh cho Thần Nhứ trước.
Thái y tiến vào xem mạch, cũng nói là bị nhiễm phong hàn. Kê một đơn thuốc, Cảnh Hàm U sai người đi lấy.
Sau khi gặp Thái y, Thần Nhứ dường như sắp ngủ. Vẻ mê man khiến Cảnh Hàm U nóng vội không ngớt.
Cung nữ sắc thuốc xong đưa vào, nhưng nói gì Thần Nhứ cũng không chịu uống. Cảnh Hàm U dỗ dành một hồi mới miễn cưỡng đút hết thuốc.
"Mắc bệnh rồi lại rất dính người." Sau khi tắm rửa, Cảnh Hàm U nằm cạnh nàng kiện cáo.
"Dính nàng không được sao? Trước đây nàng vẫn luôn ỷ lại ta như vậy." Không hề làm nũng, trong con ngươi của Dịch Già Thần Nhứ như có trời sao lóng lánh. Tình ý ngập tràn hàm ẩn bên trong, khiến Cảnh Hàm U không nỡ chớp mắt.
"Thần Nhứ, đêm qua vất vả cho nàng rồi." Cảnh Hàm U rõ ràng biết nàng có bệnh trong người, cần phải tĩnh dưỡng, nhưng một khi đã nằm cạnh nhau, nàng không thể kiểm soát bàn tay mình.
Thần Nhứ cầm lấy cánh tay nàng, mềm giọng nói: "Đêm nay đừng như vậy nữa, đau lắm."
Thân thể nàng cũng phớt hồng, vẫn còn vết tích đêm qua. Cảnh Hàm U cảm thấy mình nhất định đã trúng độc của nàng rồi, nếu không tại sao một chút kiềm chế với nàng đều không có?
Tiếng nũng nịu mềm mỏng vang lên trong màn, mang đặc âm mũi, càng thêm khả ái. Vì nghe được thanh âm này nên có vài lần Cảnh Hàm U không khống chế được sức lực chính mình, để lại vết tích trên thân thể nàng.
Cơ thể của Thần Nhứ toát đầy mồ hôi, vừa ẩm vừa dính khiến nàng cực kì không thoải mái. Nhưng nàng đòi đi tắm rửa lại bị Cảnh Hàm U từ chối. Đêm đã khuya, Cảnh Hàm U sợ nàng sẽ lại nhiễm lạnh. Để trấn an con người không ngoan này, đường đường là công chúa một nước cũng chỉ có thể cầm một chiếc khăn vải lau rửa thân thể nàng.
Lau được vài lần, Thần Nhứ đã ngủ say. Chỉ còn Cảnh Hàm U cười khổ không thôi.
Sau khi thu dọn sạch sẽ, Cảnh Hàm U ôm thân thể người kia vào lòng, nhưng nàng không hề buồn ngủ. Đúng ra hôm nay nàng xuất cung bận rộn một ngày, trở về lại phải chăm sóc Thần Nhứ, hẳn nên mệt mỏi mới đúng. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Thần Nhứ đã gặp Đức phi, nàng liền cảm thấy không ngủ được.
Đức phi ngụ ở thâm cung đã lâu, là cao thủ cung đấu. Nhưng Thần Nhứ cũng chẳng phải bất tài vô dụng. Nhìn con người chuyên vướng phải tai họa đang nằm ngủ một cách không phòng bị trong lòng, nàng đúng là vừa yêu vừa hận.
Hết chương 6

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play