Cung Đoan Hoa.

Hoàng hậu ngồi trên Phượng vị ăn hoa quả mới được tiến cống.

Cung nữ ở bên cẩn thận hầu hạ.

"Bổn cung nghe nói mấy ngày trước Đoan Thận đưa một cung nữ cho Thuận Ân quận chúa, có thật vậy không?"

"Bẩm nương nương, đúng là thật ạ.

Nghe nói Đoan Thận công chúa định đuổi khỏi cung, bị Thuận Ân quận chúa xin." Cung nữ thiếp thân của hoàng hậu Phụng Linh trả lời.

"Hửm?" Hoàng hậu hứng thú ngẩng đầu.

"Đã điều tra nội tình của cung nữ nọ chưa?"

Phụng Linh đáp: "Nô tỳ đã phái người điều tra, không có chỗ khả nghi ạ."

Hoàng hậu thở dài.

"Dịch Già Thần Nhứ muốn người đã là chỗ khả nghi.

Ngươi phái người giám sát cho cẩn thận, đừng để cô ta lợi dụng sơ hở mà ra tay.

Mặc dù cô ta không thể gây nên sóng gió gì trong hậu cung, nhưng bổn cung không muốn cô ta dạy hư Nhu Gia."

"Vâng."

Cung Vũ Yên.

Buổi chiều, Linh Âm bưng một đĩa bánh ngọt tiến vào tẩm điện.

Mấy ngày nay Thần Nhứ bị cảm lạnh, cả người mơ màng, một ngày thì có nửa ngày là ngủ mê.

Tái Phúc vẫn luôn canh giữ bên giường, thấy Linh Âm vào, nói khẽ: "Quận chúa, Linh Âm đưa điểm tâm tới.

Sáng giờ người chưa ăn gì, lúc này nên ăn chút ít, nếu không thì thân thể làm sao chịu được?"

Thần Nhứ giãy dụa ngồi dậy, cảm giác khung xương toàn thân đều rã rời.

Nàng nâng cánh tay suy yếu bất lực, miễn cưỡng bóc một cái bánh ngọt, còn chưa cầm chắc đã không chống được hạ xuống, bánh ngọt cũng lăn xuống đất.

"Quận chúa!" Tái Phúc vội vàng đỡ lấy nàng.

"Ta không sao, chỉ mệt thôi." Thần Nhứ mặc cho Tái Phúc vịn, tựa đầu vào vai Tái Phúc.

Ánh mắt nàng rơi xuống bánh ngọt dưới đất, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Linh Âm một cái, "Linh Âm, ngươi xem xem cái bánh kia có gì khác thường không?"

Linh Âm ngồi xổm nhìn kỹ mấy lần, gương mặt lập tức biến sắc.

"Quận chúa, trong… trong bánh… bánh ngọt có độc!"

Bánh vương vãi đầy đất đã đổi màu.

Tái Phúc nghe cũng kinh ngạc bảo: "Sao vậy được? Đây là trực tiếp lấy từ phòng bếp nhỏ, trên đường không qua tay người khác, chẳng lẽ…" Nàng ta nhìn Linh Âm, lộ ra vẻ mặt không dám tin tưởng.

Linh Âm nghe xong lời này lập tức quỳ rạp xuống đất, "Quận chúa, oan uổng cho nô tỳ quá! Nô tỳ lấy bánh ngọt này từ phòng bếp nhỏ rồi trực tiếp tới đây, trên đường không hề dừng lại, càng không có khả năng là nô tỳ hạ độc!"

Tái Phúc còn muốn nói tiếp, Thần Nhứ đã khoát tay chặn lại, để nàng ta im lặng.

"Chớ vội hô to gọi nhỏ.

Ta ở trong cung này mặc dù không được yêu thích, nhưng kẻ chân chính muốn giết ta cũng không nhiều." Nàng nói một hơi, lập tức thở gấp, dừng một chút mới nói tiếp: "Bánh ngọt cất kỹ, giữ lại cho Nhu Gia công chúa xem."

"Quận chúa, không báo lên sao?" Tái Phúc vừa hầu hạ Thần Nhứ nằm xuống vừa hỏi.

Thần Nhứ không nhấc nổi cả mí mắt, mệt mỏi đáp: "Báo cái gì? Tự tìm phiền phức ư?"

Tái Phúc không lên tiếng.

Linh Âm cẩn thận cầm khăn bọc bánh ngọt lại, bỏ vào một chiếc hộp.

Trong điện Tiêu Lan, Phùng quý phi đợi đã lâu cũng không thấy tin tức truyền đến từ cung Vũ Yên, ả đã sắp không giữ được bình tĩnh.

"Tiểu Hà, kế hoạch của chúng ta bị tiện nhân kia phát hiện rồi sao?"

Cung nữ thiếp thân Tiểu Hà đáp: "Nương nương, coi như Thuận Ân quận chúa không bị độc chết, cung Vũ Yên cũng phải truyền tin tức ra.

Lúc này an tĩnh như vậy, nô tỳ nghĩ có lẽ Thuận Ân quận chúa còn chưa đụng tới mấy cái bánh."

Phùng quý phi lắc đầu, "Không đúng.

Dịch Già Thần Nhứ kia không đơn giản.

Tuy độc lợi hại nhưng chưa chắc cô ta đã trúng chiêu.

Bổn cung vốn không tin rằng có thể dễ dàng độc chết ả như vậy, chỉ là nghĩ tới nếu cô ta làm lớn chuyện, đến lúc đó trước mặt hoàng thượng hoàng hậu bổn cung đương nhiên có biện pháp để cô ta hoạch tội.

Lẽ nào…" Bà tay vuốt móng tay được thoa nước hoa phụng tiên, cau mày hỏi: "Lẽ nào cô ta nhìn ra ý định của bổn cung?"

Tiểu Hà cúi đầu, không dám nói tiếp.

Tuệ tiệp dư dùng đơn thuốc Thần Nhứ cho, càng ngày càng xinh đẹp động lòng người.

Hoàng thượng yêu thương, liên tiếp ngủ lại mấy ngày, để những kẻ luôn mượn gió bẻ măng trong hậu cung đều nhìn Tuệ tiệp dư bằng con mắt khác.

"Thần Nhứ tỷ tỷ!" Giọng nói mềm mại của Giác An công chúa truyền vào tẩm điện.

Thần Nhứ còn chưa kịp đứng dậy, đã thấy một bé gái mặc y phục đỏ tươi chạy tới bên giường mình.

Thần Nhứ vội vàng sai Linh Âm ngăn Giác An công chúa lại.

"Công chúa, thân ta mang bệnh, coi chừng lây bệnh cho người.

Người nên cách ta xa một chút thì hơn."

Giác An công chúa nghiêng đầu, nhìn thân thể yếu ớt, gương mặt gầy gò của Thần Nhứ, bỗng nhiên vụt qua Linh Âm, chạy đến bên giường kéo tay Thần Nhứ, thổi phù phù mấy hơi.

"Bệnh khí bị thổi đi hết rồi, Thần Nhứ tỷ tỷ sẽ tốt ngay thôi."

Thần Nhứ bệnh mấy ngày nay, thân thể càng thêm gầy gò, đến cánh tay bị Giác An công chúa nắm chặt cũng như không có thịt.

Nhìn động tác ngây thơ của Giác An công chúa, nàng không nhịn cười được.

"Linh Âm, mở cửa sổ ra, cho không khí thông thoáng bay vào, miễn lây nhiễm Giác An công chúa."

"Thời tiết vẫn đang lạnh, quận chúa còn bị bệnh nữa, bây giờ sao có thể mở cửa sổ?" Linh Âm còn chưa hành động đã bị Tuệ tiệp dư đến sau ngăn cản.

Bà ôm Giác An công chúa vào lòng, "Gần đây cơ thể Giác An khoẻ mạnh hơn rất nhiều, quận chúa không cần lo lắng cho nó.

Hơn nữa con bé là công chúa, nếu bệnh sẽ tự có thái y dốc lòng chăm sóc.

Nào giống quận chúa…" Tuệ tiệp dư lắc đầu, "Nghe Tái Phúc nói người không cho bọn họ đi mời thái y.

Sau khi người mất võ công, thân thể vốn đã yếu ớt, đâu chống chọi như vậy được?"

Thần Nhứ cười nói: "Không sao.

Chèo chống thêm vài ngày vẫn không cấp bách."

Trong lời của nàng có thâm ý, Tuệ tiệp dư cũng là người thông minh, nghe rồi gật đầu nói: "Đúng vậy, đợi một khoảng thời gian Nhu Gia công chúa sẽ trở về.

Có mặt công chúa, người cũng không cần cẩn trọng mọi thứ như thế." Nói, bà ra hiệu cho cung nữ sau lưng giao một bao dược liệu cho Linh Âm.

"Mấy ngày trước ta nói thân thể không thoải mái, sai thái y quen biết kê đơn thuốc.

Tuy nói quận chúa còn gắng gượng chống chịu được, nhưng dù gì thì có thuốc vẫn tốt hơn cố gượng.

Uống vài hôm, không khỏi hẳn được cũng có thể tốt hơn một ít."

Thần Nhứ gật đầu cảm ơn, bảo Linh Âm trực tiếp đi nấu thuốc, thuận tiện phái tất cả cung nữ trong tẩm điện ra ngoài.

"Gần đây tiệp dư nương nương được sủng ái liên miên, chắc nương nương cũng biết thứ theo sau nó là gì, đúng không?" Thần Nhứ biết Tuệ tiệp dư tuyệt đối không đến chỉ vì đưa thuốc, thế nên nàng chủ động gợi chuyện.

Tuệ tiệp dư gật đầu.

"Bổn cung đã chuẩn bị kỹ càng rồi.

Nhưng dẫu sao thì bổn cung chỉ là một tiệp dư, nếu các quý nhân trong cung liên thủ…"

"Bọn họ có thể liên thủ, nương nương không thể ư?"

Tuệ tiệp dư nghe mà sững sờ.

Ở trong cung, bà luôn luôn im hơi lặng tiếng, cũng có mấy phi tần hợp ý, thế nhưng bây giờ bà có được thánh sủng, những người kia liền giữ khoảng cách với bà.

Bà cũng không bất ngờ trước sự chuyển biến ấy.

Vào cung nhiều năm như vậy, bà thường thấy mây mưa thất thường trong hoàng cung, sớm đã quen thuộc.

Thần Nhứ rút một tờ giấy từ trong gối đưa cho Tuệ tiệp dư.

"Những người này lúc trước đều là bạn của nương nương, hiện tại xa lánh nương nương cũng không xuất phát từ lòng ghen ghét, chẳng qua không muốn bị người bảo là ôm chân nương nương thôi.

Nếu nương nương vẫn tình nguyện đối đãi với họ như tỷ muội, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ nguyện ý."

Tuệ tiệp dư mở tờ giấy ra đọc, bên trong là tên của ba phi tần địa vị thấp.

Ba người này phân vị không cao, thời gian vào cung thì không ngắn, mặc dù luôn hành xử khiêm tốn như Tuệ tiệp dư nhưng vẫn có thủ đoạn sinh tồn trong cung.

Thật ra bà nguyện ý liên thủ cùng ba người ấy, nhưng lại sợ lỡ như cho bọn họ cơ hội được hoàng thượng nhìn trúng, vậy mình chẳng phải là lấy đá nện chân sao?

Thần Nhứ thấy Tuệ tiệp dư nhìn tờ giấy cúi đầu không nói, đã đoán được suy nghĩ trong lòng bà.

"Nương nương, không phải sau lưng mỗi người đều có một Dịch Già Thần Nhứ."

Tuệ tiệp dư khẽ giật mình, ngẩng đầu lên.

Trong con ngươi của nữ tử ốm yếu tựa như gió thổi một cơn sẽ ngã trước mắt vậy mà hiện lên tia sáng cực kỳ tự phụ.

Đúng vậy, nếu không có Thần Nhứ, chẳng phải mình cũng chỉ là một phi tần địa vị thấp sao?

"Quận chúa, ta chỉ là một phụ nhân nơi thâm cung, không có tầm nhìn xa rộng, có được sự giúp đỡ của quận chúa đã là phúc đức mấy đời tu luyện, đương nhiên phải nghe quận chúa an bài." Nói rồi vẩy tờ giấy trong tay, ném vào chậu than.

"Nương nương khiêm nhường rồi.

Nghe nói hoàng thượng thích đánh cờ, lại nghe nói Giác An công chúa theo sư phụ học đánh cờ không tệ, nương nương cũng là có lòng."

Ý nghĩ của mình bị nói toạc ra, Tuệ tiệp dư hơi xấu hổ.

"Quận chúa mắt sáng như đuốc, không ra khỏi cửa cung nhưng vẫn biết chuyện hậu cung, đúng là lợi hại."

Thần Nhứ từ chối cho ý kiến.

Mình ở trong cung có tai mắt của mình, việc đấy không giấu được Tuệ tiệp dư, do đó nàng không có ý định giấu.

Trước mắt, nàng đang đứng cùng một chiến tuyến với Tuệ tiệp dư.

Dẫu ngày sau hai người có trở mặt, nàng cũng có cách khiến Tuệ tiệp dư ngậm miệng.

"Nương nương nên chú ý điện Tiêu Lan.

Phùng quý phi độc sủng nhiều năm, nay bị nương nương lấy một chén canh, chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Nương nương tốt hơn nên ít đến chỗ ta, coi chừng bị Phùng quý phi mượn cớ làm khó dễ." Thần Nhứ đưa tay vuốt vuốt y phục, ngồi lâu nên có hơi mỏi mệt.

Tuệ tiệp dư gật đầu, điều đó bà cũng rõ.

"Vậy được, quận chúa phải chú ý thân thể, bổn cung cáo từ trước."

"Nương nương đi thong thả." Thần Nhứ ra hiệu Tái Phúc tiễn người.

Khi Tái Phúc trở về, Thần Nhứ đã nằm vật trên giường, gương mặt đỏ ửng.

Tái Phúc thò tay sờ, thấy trán nàng nóng hổi.

"Quận chúa!"

"Đừng kinh ngạc như vậy, chẳng phải Tuệ tiệp dư đã đưa thuốc rồi à? Uống thuốc rồi sẽ không sao." Thần Nhứ bảo, chậm rãi nhắm mắt lại, giờ phút này chỉ mở mắt thôi nàng cũng cảm thấy mệt mỏi.

Linh Âm nấu thuốc xong bưng vào, vì để chứng minh mình trong sạch, nàng uống một ngụm trước mặt Thần Nhứ và Tái Phúc.

Thần Nhứ lắc đầu, dù nàng không tin Linh Âm sẽ hạ độc, nhưng mấy ngày nay Tái Phúc lại không tín nhiệm Linh Âm lắm.

Uống thuốc xong, không bao lâu Thần Nhứ đã ngủ mất.

Tái Phúc giúp Thần Nhứ đắp kín chăn, xoay người bảo: "Ở đây có ta hầu hạ là được rồi, cô đi ra ngoài trước đi."

Linh Âm không nói gì, nghe lời ra cửa.

Hôm sau, Linh Âm tới hầu hạ Thần Nhứ trang điểm.

Thần Nhứ ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương mặt xanh xao không cách nào che lấp của mình, nàng khẽ thở dài.

"Ngươi nói Nhu Gia công chúa trở về có còn nhận ra ta không?"

Tay Linh Âm thoáng run lên.

"Quận chúa…"

"Lấy sắc hầu người, vốn là sắc suy ái trì *.

Cũng tốt, vậy thì nàng ấy cũng nên hết hy vọng." Nói, nàng thoa son đỏ thắm lên môi mình, càng bật lên gương mặt nhợt nhạt.

* sắc suy ái trì: nhan sắc lụi tàn thì sự sủng ái cũng suy giảm theo.

"Quận chúa, người đừng lo lắng thế kia.

Niềm yêu thương công chúa dành cho người sẽ không thay đổi." Tái Phúc ở bên cạnh khuyên giải.

Thần Nhứ quay đầu nhìn nàng ta một cái, khẽ cười..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play