“Nếu cái giá của không tùy hứng là để Thần Nhứ chịu đựng những tổn thương như trước, vậy thì nhi thần không làm được.”

--------------------

Cảnh Hàm U thấy Thần Nhứ vẫn tâm sự nặng nề, hỏi: “Nàng lo rằng Phùng quý phi sẽ không chịu yên?”

Thần Nhứ nghe xong đột nhiên hỏi: “Sao nàng biết là Phùng quý phi?”

Cảnh Hàm U tự biết mình nói lỡ, đành phải ôm lấy Thần Nhứ nói: “Ta có chứng cứ.”

“Nhưng nàng không muốn lấy ra.” Thần Nhứ cười khổ một chút, “Là sợ Hoàng thượng không xử lý tốt? Hay là sợ Hoàng thượng cho rằng có người cố ý nhằm vào Phùng quý phi?”

Đối diện sư tỷ khôn khéo và thông thấu, Cảnh Hàm U chỉ cảm thấy đau đầu. “Đều có. Ta không muốn phụ hoàng khó xử.”

Thần Nhứ không nói chuyện nữa, nàng tựa đầu vào vai Cảnh Hàm U, Cảnh Hàm U hôn hôn trán nàng, búng tay dập tắt ánh nến trên bàn. Căn phòng lâm vào bóng tối lặng yên.

Lần trước Phong Thành công chúa không ức hiếp Thần Nhứ được, lập tức xoay người đi mách lẻo với Phùng quý phi, không ngờ lại bị Phùng quý phi dạy dỗ một trận. Trong lòng nàng ta có lửa, thừa dịp hôm nay mùng một tháng tư có thể xuất cung đi dâng hương, nàng ta mang theo cung nữ Diệu Nguyệt ra khỏi hoàng cung.

“Công chúa, người muốn đi đâu?” Diệu Nguyệt sợ Phong Thành công chúa gặp chuyện, bám sát phía sau.

“Ngươi biết Dịch Già Thần Nhứ sợ cái gì không?” Phong Thành công chúa dừng lại trước một cửa tiệm hương liệu. “Cô ta sợ hương Vong Linh nhất.” Đây là bí mật nàng ta vô tình nghe được. Lúc trước Thần Nhứ trúng hương Vong Linh, trong cung chỉ nói là sức khoẻ không tốt, vì chuyện Dịch Già Mạc Ly mà đổ bệnh. Phong Thành công chúa lại nghe nói là vì hương Vong Linh mà suýt mất mạng.

Ít lâu sau, Phong Thành công chúa cầm một cái túi thơm chứa đầy hương Vong Linh rời khỏi cửa hàng hương liệu, hoàn toàn không chú ý tới phía sau bọn họ, một người trẻ tuổi ăn mặc bình thường đang theo sau, không xa không gần.

Hôm nay Cảnh Hàm U không xuất cung. Buổi trưa, hai người dùng bữa rồi chơi đoán * ở bàn đá trong sân. Lâm Lang vừa nhận được tin tức bên ngoài truyền vào, lại thấy Cảnh Hàm U vẫn luôn ở cạnh Thần Nhứ, không khỏi sốt ruột.

* một trò chơi, lấy hạt dưa, hạt sen hoặc các con cờ đen trắng nắm trong lòng bàn tay, để người khác đoán chẵn lẻ, số lượng hoặc màu sắc, người đoán trúng thì thắng

“Làm sao vậy?” Linh Âm chú ý tới bộ dáng của cô, đi tới hỏi.

“Phong Thành công chúa mua hương Vong Linh ở cửa hàng hương liệu bên ngoài.” Lâm Lang thấp giọng nói rồi lập tức rời đi. Linh Âm biết sự tình quan trọng, vội vàng bưng một mâm hoa đã được Thần Nhứ chọn ra, đi qua cho nàng xem. “Quận chúa, người xem phơi như vậy có được không ạ?”

Thần Nhứ hiểu rõ lời này. Linh Âm luôn luôn biết phơi hoa thế nào mới có thể thu, như vậy hiển nhiên là có chuyện muốn nói. Nàng đứng dậy nhận mâm, vừa chỉ Linh Âm nên phơi thế nào, vừa đi đến một bên. “Chuyện gì?”

“Phong Thành công chúa mua hương Vong Linh.” Đang ở trước mặt Cảnh Hàm U, Linh Âm chỉ nói thứ quan trọng nhất.

Thần Nhứ gật đầu, xoay người tiếp tục chơi đoán với Cảnh Hàm U. Chỉ chốc lát sau, Trần Tâm cũng đến gọi Cảnh Hàm U đi, Thần Nhứ thấy Cảnh Hàm U nghe Trần Tâm nói xong sắc mặt liền tối xuống, hẳn là nhận được tin tức giống mình.

“Ta tới chỗ mẫu hậu một chuyến, rất nhanh sẽ về.”

Phong Thành công chúa vừa về cung. Nghe Cảnh Hàm U tới, nàng ta có tật giật mình mà muốn tránh không gặp. Thế nhưng chưa nói xong Cảnh Hàm U đã xông vào.

“Ngũ tỷ, đây là nơi ở của ta. Tỷ xông vào là có ý gì?” Phong Thành bất mãn kêu lên.

“Giao hương Vong Linh ngươi mua ra đây.” Vẻ mặt Cảnh Hàm U còn khó coi hơn lúc mới nhận được tin.

Lòng bỗng chùng xuống, song Phong Thành vẫn mạnh miệng: “Ai nói ta có hương Vong Linh?”

Cảnh Hàm U tìm cái ghế ngồi xuống. “Phong Thành, ngươi đã quên ta là ai rồi nhỉ? Trong tay ta có bốn vạn Phi Vân Kỵ, chưa cần nói đến việc ngươi tự mình ra ngoài mua hương Vong Linh, dù là ngươi phái người đi ra ngoài, mua cái gì, làm cái gì, ta đều rõ ràng. Ngươi hận Thần Nhứ đúng không? Có bản lĩnh thì dùng đao thật kiếm thật, ta không sợ, Thần Nhứ cũng không sợ. Đừng dùng những thủ đoạn hèn hạ này.”

Phong Thành bị ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Hàm U dọa sợ tới mức liên tục lùi về sau. “Ngũ tỷ, tỷ rốt cuộc ở bên nào? Dịch Già Thần Nhứ chỉ là một công chúa mất nước, ta mới là muội muội của tỷ! Hơn nữa… hơn nữa ta mua hương Vong Linh để tự mình dùng, tại sao phải giao cho tỷ?”

Cảnh Hàm U không muốn nhiều lời với nàng ta, “Có giao hay không?”

“Không giao!” Phong Thành lường trước Cảnh Hàm U không dám cứng rắn, ngướn cổ nói.

“Được.” Cảnh Hàm U đứng dậy ra lệnh: “Lập tức phong tỏa nơi này, mọi người, bao gồm cả Phong Thành công chúa, không được phép ra vào.”

Phong Thành công chúa mở to hai mắt, “Tỷ dựa vào cái gì mà phong tỏa nơi này?”

Cảnh Hàm U đã ra cửa, nghe vậy quay đầu lại, cười lạnh nói: “Dựa vào binh trong tay ta.”

Phong Thành công chúa được nuông chiều từ bé. Cảnh Hàm U sống ở thư viện Phi Diệp Tân, trước lúc Cảnh Hàm U trở về, nàng ta là công chúa có địa vị cao nhất trong hoàng cung. Tuổi tác hai người không cách biệt lắm, địa vị, sự sủng ái cũng vậy. Nhưng Phong Thành công chúa không thích Cảnh Hàm U. Tuy rằng không khác nhau lắm, nhưng cố tình nàng ta lại là bên kém hơn. Một phong hào đích công chúa, một xuất thân thư viện Phi Diệp Tân, một danh hiệu chỉ huy sứ Phi Vân Kỵ đã hoàn toàn khiến nàng ta lép vế. Cho nên nàng ta không thích Cảnh Hàm U, cũng không thích Thần Nhứ. Khi phát hiện Cảnh Hàm U rất coi trọng Thần Nhứ, nàng ta bắt đầu gây phiền phức cho Thần Nhứ để trả thù Cảnh Hàm U.

Đối với sự khiêu khích vô cớ của Phong Thành công chúa, Cảnh Hàm U vốn không để ý. Sau khi Thần Nhứ khôi phục nội lực, Cảnh Hàm U đã không lo lắng nữa. Nhưng hương Vong Linh là cấm kỵ của Thần Nhứ, cũng là giới hạn của nàng. Nàng sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào dùng hương Vong Linh thương tổn Thần Nhứ. Cảm giác sắp mất đi nhưng lại bất lực không làm được gì, nàng thật sự không muốn trải qua lần nữa.

Hai tỷ muội xào xáo làm nhốn nháo cả hoàng cung. Hoàng hậu đưa hai người đi tra hỏi nguyên nhân. Phong Thành công chúa vẫn rất ngoan ngoãn trước mặt Hoàng hậu, chỉ ấm ức chảy nước mắt. “Mẫu hậu, nhi thần chỉ là tò mò mua chút hương Vong Linh mang trên người, ngũ tỷ lại giận dữ xông vào răn dạy nhi thần. Nhi thần không đưa ra hương Vong Linh, tỷ ấy liền hạ lệnh đóng cửa cung của nhi thần, không cho phép ra vào.”

Hoàng hậu nghe hiểu ý Phong Thành công chúa, lại quay đầu nhìn Cảnh Hàm U. “Nhu Gia, con nói đi?”

“Nhi thần không có lời nào để nói. Phong Thành mua hương Vong Linh để làm gì, chính bản thân rõ ràng. Nếu mẫu hậu cảm thấy không ổn, xin mẫu hậu cho phép nhi thần dẫn Thần Nhứ đến đại doanh Phi Vân Kỵ. Lúc trước nhi thần suýt mất đi Thần Nhứ, nhi thần không dám mạo hiểm thêm lần nữa.” Cảnh Hàm U nói rất lạnh lùng. Nàng vẫn để trong lòng những tổn thương mà Hoàng hậu gây ra cho Thần Nhứ.

“Xằng bậy! Đại doanh Phi Vân Kỵ là nơi mà công chúa như con nên ở sao?” Hoàng hậu trách cứ một câu, nhớ tới Phong Thành công chúa còn ở đây, quay đầu nói với nàng ta: “Phong Thành, chuyện hôm nay làm con ấm ức rồi. Bổn cung sẽ bảo Nhu Gia lập tức rút người trước cửa cung của con về, con về cung trước đi.”

Phong Thành công chúa nhìn ra hai mẹ con có chuyện muốn nói nên cũng không nán lại, “Phong Thành cáo lui.”

Cung Đoan Hoa giờ chỉ còn lại hai mẹ con. “Nhu Gia, con đừng tùy hứng như vậy được không?” Hoàng hậu cố gắng nói một cách bình tĩnh.

“Nếu cái giá của không tùy hứng là để Thần Nhứ chịu đựng những tổn thương như trước, vậy thì nhi thần không làm được.” Cảnh Hàm U ngẩng đầu, “Mẫu hậu thương nhi thần, nhi thần hiểu. Nhưng chuyện Thần Nhứ, nhi thần nhất quyết không thỏa hiệp. Trong cung này có hương Vong Linh, đối với Thần Nhứ là nơi nguy hiểm nhất. Mẫu hậu, xin người cho phép nhi thần lấy danh nghĩa luyện binh mang Thần Nhứ ra khỏi cung một khoảng thời gian, đến khi trong cung không còn hương Vong Linh mới thôi.”

“Con thật sự muốn làm như vậy?” Hoàng hậu nhíu mày. Bà phát hiện đây không phải ý nghĩ nhất thời của Cảnh Hàm U.

“Vâng.”

“Con đi hỏi phụ hoàng của con đi, mẫu hậu mệt rồi.” Hoàng hậu xua xua tay. Bà mệt mỏi dựa vào ghế, mặc kệ Cảnh Hàm U lui ra ngoài.

Phụng Linh cầm áo choàng khoác lên đùi Hoàng hậu. “Nương nương, người cho phép Nhu Gia công chúa dễ như thế sao?”

“Không cho phép thì phải làm sao đây? Con lớn khó bảo. Nữ nhi lớn cũng không nghe mẹ nói. Lần trước Phong Thành gây chuyện với Dịch Già Thần Nhứ, Nhu Gia không nói gì nhưng trong lòng không thoải mái. Nhìn bộ dáng của Phong Thành, hiển nhiên sẽ tiếp tục làm phiền Dịch Già Thần Nhứ. Bổn cung biết rõ tâm tư của nó, nó không phục Nhu Gia, nhưng chỉ có thể âm thầm gây chuyện. Nhưng Nhu Gia không phải người như vậy, nó ghét nhất là kẻ khác dùng thủ đoạn sau lưng, bổn cung cấm cản nó thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. Không bằng để nó mang theo Dịch Già Thần Nhứ đi ra ngoài mấy ngày. Bổn cung cũng muốn nhìn xem Phong Thành ồn ào tới khi nào.” Hoàng hậu nhìn thấu thế cục hậu cung. Bây giờ tuy rằng có chút ầm ĩ nhưng vẫn chưa thoát khỏi sự khống chế của bà.

Hoàng thượng cũng không quá ngạc nhiên trước tin Cảnh Hàm U muốn ra ngoài cung ở. Sau khi hắn hỏi rõ chuyện, xác định không phải Cảnh Hàm U nhất thời nổi ý thì cũng cho phép.

Cung Vũ Yên.

Sau khi Cảnh Hàm U trở về, cả cung đều bận lên. Công chúa quận chúa muốn xuất cung cư trú một khoảng thời gian, đồ vật phải mang theo tuyệt đối không ít. Cảnh Hàm U thấy chúng cung nữ thái giám bận rộn, cũng không cản trở, rủ Thần Nhứ tiếp tục chơi đoán.

“Hiếm thấy Hoàng thượng Hoàng hậu đều đồng ý. Chuyện này nàng lên kế hoạch từ lâu rồi phải không.” Thần Nhứ cười nói.

“Phùng quý phi đang lên, Phong Thành lại không biết tiến lùi. Chúng ta rời đi có thể tránh được rất nhiều phiền toái, cũng có thể điều tra rõ một vài chuyện.” Gần đây Cảnh Hàm U cứ cảm thấy không có đủ thời gian. Sự kiện ám sát gây ra phản ứng dây chuyền, công việc của Phi Vân Kỵ rất nhiều, nàng thì lại muốn ở bên Thần Nhứ nhiều hơn. Thường xuyên qua lại, ý tưởng này liền hình thành trong đầu. Những việc nàng làm hôm nay chẳng qua là biến nó thành hiện thực mà thôi.

“Ta đoán rằng Hoàng hậu đồng ý suy nghĩ của nàng, một phần cũng vì ngài ấy có chuyện muốn làm.” Thần Nhứ nhẹ giọng nói.

Cảnh Hàm U nghe vậy dừng lại, nghiêm túc ngẫm nghĩ, “Gần đây Phùng quý phi có làm vài việc vượt bối phận. Tuy rằng không quá lớn lao nhưng quá phận chính là quá phận. Phụ hoàng sẽ không quản lý, nhưng mẫu hậu chắc sẽ ra tay.”

Được ra ngoài, dẫu chỉ là tạm thời nhưng Thần Nhứ vẫn cảm thấy vui vẻ. Ít nhất trong lòng sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều. “Có thể vứt bỏ thị phi nơi đây cũng tốt. Lục muội quái gở của nàng luôn làm cho ta đau đầu. Ta thấy rất kỳ lạ, đều là công chúa, vì sao tính tình của nàng ta lại làm người ta không còn gì để nói tới vậy?”

“Còn không phải vì Phùng quý phi chiều hư.” Cảnh Hàm U thuận miệng đáp.

“E là không chỉ có Phùng quý phi.” Thần Nhứ cười có thâm ý.

“Nàng cũng nhìn ra.” Cảnh Hàm U cũng cười rộ lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play