Vương Tiểu Mạt đỡ Liễu Mộc trốn nơi khúc quanh hành lang, một lọ hoa bự tổ chảng giúp che giấu thân ảnh hai người, thế nhưng đám người ăn mặc tây trang kia đang tiến đến, dẫn đầu là Bình Đầu, gã ta tựa hồ mang theo lửa giận mà gào thét.
"Mau ra đây, tao thấy chúng mày rồi! Dám vu khống tao..."
Vương Tiểu Mạt nhíu mày, bất tri bất giác siết chặt tay Liễu Mộc.

Liễu Mộc ăn đau liền rên lên, lúc bấy giờ mới thu hút sự chú ý của nàng.
"Xin lỗi." Vương Tiểu Mạt thấp giọng nói.

Liễu Mộc khẽ mỉm cười. "Còn vồ vập như thế thì thể nào tay tôi cũng phế, em nỡ lòng nào ư?"
"Lúc nào mà còn khua môi múa mép?" Vương Tiểu Mạt phát hiện Liễu Mộc có gì đó không đúng, tuy cô mặt ngoài hờ hững nhưng nàng mơ hồ cảm thấy giờ phút này cô cực kì thống khổ.

"Liễu Mộc?" Vương Tiểu Mạt muốn kiểm tra vết thương trước ngực Liễu Mộc liền bị cô ngăn cản.
"Không phải chỗ ấy, mà là chân của tôi. Hồi trước khi còn ở dưới nước bị cốt đao đâm trúng, tuy miệng vết thương đã khép lại rồi nhưng ban nãy chạy nhanh quá, làm động tới nó. Giờ thì không có thời gian nghỉ ngơi..."

Trán Liễu Mộc nhỏ mồ hôi hột, mặt dù tái nhợt song cô vẫn cười để động viên người bên cạnh.

"Ra đây đi!" Bình Đầu hét lên, có lẽ chẳng mấy chốc gã sẽ tìm ra cả hai nhanh thôi.
Vương Tiểu Mạt ngẩng đầu lén quan sát, thật giống như đã hạ một quyết định trọng đại, vội vã dặn dò bên tai Liễu Mộc "Chờ." xong tiện đà đứng dậy, đối diện mấy gã âu phục kia giả vờ sợ hãi bỏ chạy.

Nàng muốn dùng bản thân để dụ bọn họ, hòng cấp Liễu Mộc thời gian bỏ trốn.
Thế nhưng đó là thất sách...

Liễu Mộc không kịp kéo Vương Tiểu Mạt lại, đành theo nàng đứng lên, giơ hai tay. "Tôi đầu hàng...."
Vương Tiểu Mạt nghe thấy thanh âm vô cảm kia bèn dừng bước, chậm rãi quay trở về, đối diện Liễu Mộc lắc đầu.

"Cô thật khờ."
Liễu Mộc tỉnh bơ đáp. "Kỳ thực em rất ngốc, em có biết không?"

"Đừng phí lời." Bình Đầu chĩa họng súng đen ngòm hướng Liễu Mộc, gã biết chỉ cần người này nằm trong tay mình thì cô gái còn lại sẽ ngoan ngoãn thuận theo. Gã tới trước mặt Liễu Mộc, nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Không ngờ cô cũng có ngày hôm nay nhỉ."

Liễu Mộc hạ thấp giọng. "Sao vừa nãy anh không động thủ?"
"Hả?" Thanh âm Bình Đầu cũng trầm thấp, gã còn cảm nhận được động tác của hai kẻ phía đằng sau nên không thể để bọn chúng hoài nghi, nếu không hậu quả sẽ thực nghiêm trọng. "Nếu như giết lão thì tôi còn lâu mới thoát khỏi chỗ này. Tôi không ngu đến mức chỉ vì mấy đồng tiền dơ bẩn mà đánh đổi tính mạng!"

Liễu Mộc hừ một tiếng.
"Anh thật sự ngu ngốc. Nếu như vừa rồi anh giết lão, anh nghĩ thời điểm quần long vô thủ* ai sẽ thay thế vị trí của lão chứ?" Liễu Mộc đặt ra giả thiết vô cùng mê người. "Hơn nữa anh đã nhận khoản tiền đặt cọc, đừng có nuốt lời."

*rồng mất đầu, tức tổ chức mất chủ :v
Bình Đầu nghe xong không có trả lời mà đẩy Liễu Mộc đi lên, hai gã mặc âu phục còn lại kẹp hai bên cô.
"Mang ả cho Phạm tiên sinh, tao áp giải con kia."
"Vâng." Hai kẻ trăm miệng một lời.

Tâm tình Liễu Mộc rất bình tĩnh, thế nhưng lại dáng vẻ như đưa đám, đầu cúi thấp, tùy ý để hai gã kia kẻ trái người phải áp tải.
"Hai anh không cảm thấy mệt mỏi à?" Liễu Mộc đột nhiên mở miệng.

"Bớt nói nhảm." Tên bên trái có vẻ thiếu kiên nhẫn. "Coi như bị mày làm cho mệt, hại bọn tao bận đến tối tăm mặt mũi, đừng tưởng Phạm tiên sinh khách khí với bọn mày mà bọn này có quyền vênh váo. Trước kia là mày còn có chút giá trị, đổi lại hiện tại, chỉ cần một phát súng thôi cũng đủ tiễn mày chầu trời!"
Khóe miệng Liễu Mộc khẽ nhếch. "Còn không biết ai tiễn ai đâu..."

Lời chưa dứt, một tiếng 'đoành' vang lên, gã đàn ông bên trái lập tức ngã xuống. Tên bên phải hiển nhiên phản ứng không kịp bèn nhận tiếp kết cục tương tự...
Liễu Mộc quay đầu lại, nhìn người phía sau, nói. "Vẫn là chậm trễ."

Bình Đầu hừ lạnh. "Không cần cô giáo huấn tôi. Giờ hành động thế nào đây?"
"Chia nhau mà tiến hành. Anh làm việc của anh, tôi làm việc của tôi. Đến đúng thời điểm, nếu cần giết tôi, tôi cũng sẽ không oán hận. Khoản tiền anh chưa nhận, trước khi tới đây tôi đã chuyển rồi."

"Hừ..." Bình Đầu cẩn thận thu hồi súng, liếc thoáng qua Vương Tiểu Mạt, sau đó chạy mất dạng nơi cuối hành lang.
Vương Tiểu Mạt do tình thế chuyển biến quá nhanh chóng mà chưa kịp hoàn hồn, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi đồng tử màu nâu sậm của Liễu Mộc.

Liễu Mộc quơ quơ tay trước mặt nàng. "Hắc, choáng à?"
Vương Tiểu Mạt ngạc nhiên. "Hắn ta quả nhiên đúng là gián điệp a?"

"Em nói xem?" Liễu Mộc kéo tay Vương Tiểu Mạt. "Chúng ta phải mau mau chút, trước khi hắn giết được Phạm tiên sinh thì chúng ta phải chôm chỉa bảo vật rồi chuồn khỏi nơi quỉ quái này. Nếu không kịp thì Vũ Nhất bên ngoài sẽ báo cảnh sát mất, lúc ấy ta càng thêm nguy hiểm."
"Cô biết thứ thuốc thử kia ở nơi nào sao?". Vương Tiểu Mạt thắc mắc.

"Cam đoan là ở trên lầu, đi!"


.


Tạ Vĩ Dân đến trước bàn làm việc, ngẩn người nhìn bình thuốc thử lúc lâu. Ông xưa này chưa từng thấy màu sắc nào như thế, có chút lam, lại chẳng phải lam, ánh sáng thăm thẳm bao quanh, sự tồn tại thật mơ hồ, nhuốm chút sắc thái mê li, cực kì giống trong những câu chuyện cổ tích xa xưa.
Nghe thấy tiếng vang, Tạ Vĩ Dân vội vàng cầm lấy bình thuốc thử, nhanh nhẹn núp sau giá sách.

Là ai?
Cửa mở he hé, một... à không, hai người lén đi vào, bước chân tới trước bàn liền dừng lại.

Hiển nhiên bọn họ đang hướng về phía bình thuốc thử.
Tạ Vĩ Dân đặt bình thuốc xuống, cấp tốc xông ra, định dùng thủ pháp đem hai kẻ trông có vẻ yếu đuối mong manh kia chế phục, ai ngờ tên cao to phản ứng rất nhạy, tránh thoát đòn thứ nhất của ông. Tạ Vĩ Dân không phải kẻ tầm thường, ông sinh ra đã có gen cảnh sát, bèn quay đầu dùng cùi trỏ tấn công, lần này mạnh mẽ đánh ngã người nọ.

"Chờ chút... " Người kia tay che bụng, vội vàng vung vẩy ra hiệu ngừng chiến.
Tạ Vĩ Dân thấy thanh âm có chút quen thuộc, kinh ngạc hô. "Liễu Mộc!"

Liễu Mộc tự tiếu phi tiếu, miễn cưỡng đứng dậy. "Lần này ngài ra tay thật tàn nhẫn a."
Vương Tiểu Mạt ban nãy trốn đi, đang vì Liễu Mộc mà lo lắng, lại không nghĩ cái bóng đen xông tới chính là Tạ Vĩ Dân, tâm trạng treo lên nhất thời hạ xuống.

"Tiểu Mộc, cô không sao chứ?"
"Không hề chi." Vương Tiểu Mạt duỗi tay kéo cô lên. Liễu Mộc phủi mông, nhìn thứ trong tay Tạ Vĩ Dân, gật gù. "Mau đi thôi, không thì gặp vận rủi mất."

Tạ Vĩ Dân không hỏi nhiều lời, ông biết Liễu Mộc làm việc luôn khiến người khác yên tâm, nếu cô nói phải đi thì nhất định phải rời đi ngay lập tức.
.
Vừa ra tới cầu thang thì phía dưới vang lên âm thanh ầm ầm, Liễu Mộc nhíu mày, đoán chừng sự việc đang xảy ra, đám người kia chắc hẳn đã phát hiện Phạm tiên sinh bị giết, chẳng bao lâu sau sẽ kinh ngạc cùng tức giận mà lùng sục khắp nơi tìm mình.
Theo bản năng liền bắt lấy tay Vương Tiểu Mạt.

Vương Tiểu Mạt hiểu cô sầu lo. "Tiểu Mộc, cô có nhớ trước khi đóng nắp rương tôi đã nói gì với cô không?"
Liễu Mộc quay đầu nhìn Vương Tiểu Mạt, nhẹ nhàng đưa tay vuốt má nàng.

"Tôi nói tôi tin cô, hiện tại cũng như vậy." Lời Vương Tiểu Mạt tràn đầy tự tin.
Liễu Mộc mỉm cười. "Tôi sẽ không để em thất vọng."

"E hèm..." Tạ Vĩ Dân chen ngang, đối với chuyện tình cảm của hai người, ông không dám lại đi quản, dù sao cái chết của Liễu Tự là do ông gián tiếp gây nên, bây giờ việc cấp thiết nhất chính là làm cách nào để thoát khỏi nơi này.
"Tạ cục trưởng, ông có ý gì không?" Liễu Mộc cầu viện ông.

Tạ Vĩ Dân suy tư một chút. "Theo ta."
Mấy người quay lại chỗ ông bị nhốt trước đó, Tạ Vĩ Dân một cước đá bay thanh gỗ che cửa sổ mái nhà, đứng bằng ghế trèo lên.

"Chúng ta lên nóc nhà." Tạ Vĩ Dân nói.
Gió đêm lạnh thấu xương, ba người đứng nơi đỉnh chóp, mái hiên và mặt đất tạo nên một góc nhọn nghiêng hướng xuống.

"Đây là tầng ba, cách đất ít nhất mười mấy mét, chúng ta không thể nhảy đâu." Liễu Mộc cau mày phân tích.
Tạ Vĩ Dân xòe tay. "Chỉ còn cách này thôi, lão thực thông minh, đem ta cố tình nhốt tại đây, hòng muốn nhắc một là nhảy xuống tự vẫn, hai là ngoan ngoan chịu sự khống chế của lão."

"Còn viện trợ thì sao?" Liễu Mộc hỏi.
"Thấy mấy cái nóc cao kia không?" Tạ Vĩ Dân chỉ mấy tòa nhà xa xa. "Nếu như cứu viện tới thì cho dù là trực thăng cũng hỏng. Trốn sao được?"

Vương Tiểu Mạt cẩn thận liếc nhìn mặt đất, quả nhiên độ cao khiến người ta choáng váng.
Liễu Mộc ngóng phía trước, thoáng thấy một điểm sáng liền thốt lên. "Có thể đi rồi."



.


Trong thính đường rộng lớn chỉ có hai người. Một rũ đầu xuống, không nhúc nhích, eo chảy ra một vệt máu đỏ tươi nhiễm màu cả vạt áo, lan chảy xung quanh mặt đất.
"Phạm tiên sinh, ông ngủ ngon nhé, tôi sẽ bắt được mấy người kia, hahahaha...."



.


Trên con đường nhỏ, một chiếc Land Rover vội vã phóng đi. Trong xe ngồi vài người, ai cũng đều đối với tình huống vừa nãy ẩn chút sợ hãi.
"Liễu Mộc, bọn họ sao tự dưng lại thả chúng ta?" Tạ Vĩ Dân hỏi, rõ ràng có cơ hội bắn, thế nhưng không hề động thủ.

"Bởi vì bây giờ họ không muốn giết." Liễu Mộc đáp, tay nắm tay người bên cạnh, sưởi ấm cho nàng. "Tiểu Mạt, cuối cũng cũng thoát rồi."
Vương Tiểu Mạt gật gù, nhớ tới ban nãy ở trên không mà giờ vẫn run, nếu như phía dưới có người nổ súng, hẳn là chỉ còn đường chết.

"Vũ Nhất, may mà em phản ứng nhanh."
"Đồ đâu?" Sự chú ý của Đinh Vũ Nhất đặt hoàn toàn vào đùi mình. 

Liễu Mộc lấy ra bình thuốc thử, khi hắn suýt chạm được thì cô bỗng thu hồi lại.
"Ngươi biết không, ngươi làm ta rất thất vọng." Liễu Mộc sau hồi lâu mới nói.

"Cái gì?" Đinh Vũ Nhất vẫn nhìn chằm chằm bình thuốc thử.
"Liễu Mộc?" Ánh mắt Vương Tiểu Mạt chất vấn.

"Từ đầu ta đã sớm nghĩ đến ngươi, nhưng vẫn quá buông lỏng." Liễu Mộc ngưng một chút. "Thật đáng tiếc, ngay lúc ngươi xuất hiện nơi tầng hầm thì ngươi đã tự làm bại lộ mình rồi."
"Hả?" Sắc mặt Đinh Vũ Nhất không thay đổi.

"Căn bản là làm gì có quỷ quái quấy phá đâu, cốt đao vốn chính là thủ thuật che mắt thiên hạ. Ngươi ở phía dưới tập kích bọn ta, dựa vào mánh lới ma quỷ mà hòng cướp đi bình thuốc thử này!" Liễu Mộc càng nói càng kích động. "Đinh Vũ Nhất a Đinh Vũ Nhất, ta và Tiểu Mạt tin tưởng ngươi như thế mà ngươi phản bội bọn ta!"
"Tiếp đi, ta rất có hứng thú vì sao ngươi biết ta phản bội các người?"

"Từ lúc bắt đầu ngươi đã cùng Phạm tiên sinh thiết kế ván cờ này, các người hợp tác lôi kéo ta tới đây, một kẻ ở ngoài sáng, một kẻ ẩn trong tối, phối hợp không chê vào đâu được."
"Nếu như ta chung phe với lão thì tại sao đêm nay lại cùng các người tới đây?"

"Bởi vì ngươi không ngờ lão sẽ đẩy ngươi vào chỗ chết, lão muốn độc chiếm bình thuốc thử..." Ánh mắt Liễu Mộc lạnh lẽo quét về phía Đinh Vũ Nhất. "Lão đã tính toán như thế, ngươi liền muốn lợi dụng ta trả thù, đồng thời đem bảo vật thu về."
Tạ Vĩ Dân suy nghĩ thông suốt, bỗng nhiên vỗ chân. "Đinh Vũ Nhất một chân giả bị thương!"

"Không sai..." Đinh Vũ Nhân thay đổi sắc mặt, cấp tốc mở cửa xe, thuận thế kéo Vương Tiểu Mạt lại.
Chờ lúc Liễu Mộc và Tạ Vĩ Dân xuống xe theo, Đinh Vũ Nhất đã dùng dao kề sát bên cổ Vương Tiểu Mạt, máu chảy ra mơ hồ.

"Đinh Vũ Nhất, cô ấy là chị họ ngươi! Ngươi có biết cô ấy quan tâm ngươi nhiều thế nào không!" Liễu Mộc gào thét.
"Ta biết, ta tin chị họ sẵn sàng hi sinh vì ta." Đinh Vũ Nhất nở nụ cười gian trá, hoàn toàn bộc lộ bản chất, khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.

"Vũ Nhất...."
"Suỵt, chị họ, chỉ cần cô ta ngoan ngoãn, em sẽ không gây thương tổn cho chị." Âm điệu Đinh Vũ Nhất hơi quái dị, như động viên mà cũng như đe dọa.

"Thuốc thử cho ngươi, mau thả Tiểu Mạt." Liều Mộc xòe bàn tay, thuốc thử như một bảo vật huyền thoại hiện lên trước mặt chúng dân, trong đêm tối huyền ảo phát quang.
"Thực thức thời. Đặt thuốc thử xuống dưới đất, ngươi lui về sau, ta sẽ lấy chiếc xe."

Môi Vương Tiểu Mạt giật giật, nhưng không phát ra âm thanh.
Liễu Mộc nhìn hiểu điều nàng muốn nói, chần chừ một chút, cuối cùng vẫn là tuân theo lời Đinh Vũ Nhất.

"Cảm tạ..." Đinh Vũ Nhất vừa lên xe liền nhanh chóng đẩy Vương Tiểu Mạt, lái xe vội vã rời đi, biến mất trong đêm.
.
"Tiểu Mạt!" Liễu Mộc đỡ lấy Vương Tiểu Mạt, ôm vào lồng ngực."Xin lỗi, để em chịu khổ rồi, là tại tôi không cân nhắc chu toàn..."
Khí lực Vương Tiểu Mạt chả biết từ đâu kéo tới, giựt mạnh vạt áo Liễu Mộc. "Cứu... cứu nó..."

Liễu Mộc sững sờ, ngẩng đầu nhìn phương xa xăm, lẩm bẩm. "Cho dù chúng ta buông tha nó, đám người kia cũng không dễ dàng bỏ qua..."
Trên tay Đinh Vũ Nhất là bảo vật vô giá, ai cũng đều muốn liều mạng mà đoạt lấy. Chiếc xe kia thực ra đã được cài đặt chế độ tự hủy, công tắc trong tay Tạ Vĩ Dân, thế nhưng Liễu Mộc ngăn ông ấn nút.

"Để nó đi đi, sống hay chết, mỗi người đều có số cả."
"Xem ra cô đã thay đổi rất nhiều." Tạ Vĩ Dân liếc nhìn Liễu Mộc, lại quay đầu hướng Vương Tiểu Mạt. "Cô nên quý trọng."

Vương Tiểu Mạt ngẩn ngơ, chợt thấy Liễu Mộc mỉm cười tiến về phía nàng, trong con ngươi nâu sậm chỉ tràn ngập hình ảnh bản thân, nàng liền nở nụ cười thật tươi.


"Vâng, tôi sẽ!"





Chính văn hoàn rồi đấy <3



Tác giả có lời muốn nói : Xem ra cần tới phiên ngoại nho nhỏ để kết thúc.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play