Chương 91

“Đúng rồi chị, anh rể đâu? Sao anh ấy không đi cùng chúng ta?”

“Còn chưa đến nửa tiếng nữa là đến giờ cơm rồi, tối nay u món đậu phụ Tây Thi mà anh rể thích ăn nhất đấy”

“Lúc nãy anh ấy nói có việc cần đi xử lý một chút, trước.

giờ cơm nhất định sẽ về đến nhà”

Lúc này Hứa Hạo Nhiên bất thình lình nói một câu: “Chị, công việc có thể khiến anh rể tạm thời bỏ đậu phụ Tây Thi đi xử lý, nhất định là việc lớn nhỉ?”

Triệu Bắc Lâm ngồi ở quán trà đợi tin tức, vừa pha trà một cách tao nhã, vừa giảng giải đạo lý nhân sinh cho.

đám đồ đệ đứng trước mặt mình.

Tóc vàng cũng được băng bó xong xuôi.

Hắn nịnh nọt đứng sau lưng Triệu Bắc Lâm bóp vai cho.

hân.

“Sư phụ, lần này Hoàng Chấn mời người xuất sơn, chắc hẳn cho người rất nhiều lợi ích nhỉ?”

“Đồ nhi đã nhiều năm không thấy sư phụ ra tay rồi.”

“Con vẫn nhớ lần cuối cùng người ra tay là năm năm trước.”

“Lúc đó, tỉnh thành có một người phất lên rất nhanh, mỗi ngày hản đều tìm người khiêu chiến.”

“Kết quả cuối cùng khiêu chiến đến sư phụ, một người lạnh lùng sắt đá”

Tóc vàng nói vậy, Triệu Bắc Lâm bất giác sờ râu, khóe miệng mang vẻ đắc ý.

“Con người ấy mà, quan trọng nhất là tự lượng sức mình”

“Trước khi ra tay nhất định phải suy tính xem khả năng bản thân mình ở đâu: “Như câu nói “Biết người biết ta mới trăm trận trăm tháng”

“Người không biết thực lực của bản thân thế nào, cũng không biết rõ kẻ địch rốt cục lớn mạnh đến đâu”

“Đợi sau khi giao đấu mới biết thì đã quá muộn rồi.”

Triệu Bắc Lâm nói vậy khiến mấy tên đồ đệ bên cạnh gật đầu lia lịa.

Triệu Bắc Lâm nói tiếp: ‘Năm đó người kia quả thực có.

chút thực lực, nhưng hắn đánh giá bản thân quá cao”

“Rõ ràng đã biết vi sư thành danh ở tỉnh thành đã hơn hai mươi năm, thế mà vẫn ở đó huênh hoang, nói năng lỗ mãng.

“Nếu không phải vì miệng hắn quá thối, ta cũng sẽ không chặt đứt hai tay hắn, khiến hắn ăn xin ở tỉnh thành năm năm trời.”

“Đó là sư phụ nhân từ, nếu đổi lại là con thì đã quăng hắn xuống sông làm mồi cho cá từ lâu rồi” Một đồ đệ bên cạnh vội nói.

Triệu Bắc Lâm cười lạnh lùng, nói với các đồ đệ.

“Các con phải nhớ kỹ, hành hạ một người, khiến hắn nhục nhã sống tiếp còn thú vị hơn giết chết hán gấp nhiều lần”

Mấy tên đồ đệ vội gật đầu: “Sư phụ nói rất đúng.”

Lúc này, cánh cửa bị đẩy ra.

Bốn tên đồ đệ của Triệu Bắc Lâm bị vứt từ bên ngoài vào trong như bị rác.

Sau khi bọn chúng rơi xuống đất, từng tên nằm liệt dưới đất, cơ thể vặn vẹo, có vẻ chân tay của bọn chúng đều bị đánh gãy hết rồi.

Triệu Bắc Lâm thấy thế vội hét lên tức giận: “Là kẻ nào.

làm?”

Lúc này Lý Hàng dẫn theo một nhóm thuộc hạ từ từ bước vào.

Khi đối mắt với Lý Hàng, lông mày của Triệu Bắc Lâm bất giác nhíu vào nhau.

Ánh mắt thật sắc bén!

Từ trên người Lý Hàng, Triệu Bắc Lâm dường như nhìn thấy chàng thanh niên năm xưa không biết sống chết huênh hoang trước mặt hản, hắn bất giác cười lạnh thành tiếng.

chính là tên sát thủ bên cạnh Lưu Đức Luân?” Lời chất vấn của Triệu Bắc Lâm lại mang ý khẳng định.

“Lưu Đức Luân chỉ là đàn em của tôi mà thôi.”

Lý Hàng vừa nói câu này ra, Triệu Bắc Lâm bất giác sững SỜ.

Triệu Bắc Lâm và rất nhiều lão đại của thế giới ngầm ở tỉnh thành đều cho rằng bây giờ Lưu Đức Luân đang thao túng thế giới ngầm ở Ninh Châu.

Kết quả không ngờ rằng, Lý Hàng đến nói rằng Lưu Đức Luân chỉ là đàn em của hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play