Chương 470

“Lần đầu tiên khi thấy anh, cảm thấy đứa nhỏ này rất ngoan rất nghe lời, đầu óc cũng nhạy bén”

“Sao mà làm có một việc lại lóng nga lóng ngóng vậy, xem ra anh vẫn chưa đủ chín chân”

“Bây giờ, để tôi làm cho anh chín chắn hơn”

Vừa nói, Chu Mỹ Trinh vừa tháo găng tay ra.

Thuộc hạ bên cạnh lập tức đưa một chiếc.

điều khiển vào tay Chu Mỹ Trinh Chỉ nghe một tiếng “ít”.

Có máy móc gì khởi động rồi ư?

Mới bắt đầu, Thôi Thiên Tứ còn chưa cảm nhận được bất thường.

Khi hẳn đang nghĩ ngờ có phải Chu Mỹ Trinh cầm nhầm điều khiển hay không.

Đột nhiên cảm giác cột sắt hán bị trói vào trở nên nóng rự!

cHơn nữa càng ngày càng nóng!

Bây giờ cuối cùng Thôi Thiên Tứ cũng hiểu, lúc nãy Chu Mỹ Trinh nói “chín chản” là ý gì Bà ta rõ ràng là muốn nướng chín hắn!

“Đừng! Đừng như vậi “Đừng như vậy! Tôi sai rồil! Tôi sai rồi!”

Thôi Thiên Tứ cảm nhận rõ rệt sau lưng càng lúc càng nóng, vừa ra sức giấy giụa vừa cầu xin Chu Mỹ Trinh.

“AI AI Nóng chết tôi mất, nóng chết tôi mất!”

Cùng với đó, nhiệt độ của cột sát ngày.

càng cao.

Tiếng kêu gào của Thôi Thiên Tứ cũng ngày càng thảm thiết.

Rất nhanh sau đó, trong không khí dậy lên mùi thịt nướng!

“Tôi cầu xin bà, cầu xin bà, tha cho tôi một con đường sống đi “Bất kể bà muốn tôi làm gì, tôi đều đồng ý!”

“Cho dù là kêu tôi ăn phân, tôi cũng đồng ụt Chu Mỹ Trinh phất tay với thuộc hạ bên cạnh.

Thuộc hạ lập tức thả Thôi Thiên Tứ từ trên cột sắt nóng rẫy xuống.

Tiếp đó, Chu Mỹ Trinh cởi bộ đồ da trên người xuống trước mặt Thôi Thiên Tứ.

Bà ta không mặc gì bên trong, Sau khi Thôi Thiên Tứ và Chu Mỹ Trinh kết hôn, đã chơi đủ các trò.

Hơn nữa các trò ngày càng biến thái.

Cơ thể trải qua không biết bao lần phẫu thuật thẩm mỹ của Chu Mỹ Trinh thật ra vẫn rất hấp dẫn đám đàn ông, Nhưng lúc này, Thôi Thiên Tứ không thể hứng thú chút nào.

Bởi vì Chu Mỹ Trinh ngồi trên ghế, chậm rãi dạng hai chân ra trước mặt Thôi Thiên Tứ.

“Nào, uống nước tiểu của tôi đi”

Thôi Thiên Tứ không quản cơn đau dữ dội sau lưng.

Hắn vội bò qua như con chó, thè chiếc lưỡi linh hoạt ra.

Rất nhanh sau đó, Chu Mỹ Trinh khoan khoái kêu lên: “Ừm, không Tôi, mạnh chút nữa… Tiểu Linh.”

“nạ?

“Đưa điện thoại đây”

“Vâng”

“Ngoài ra, nghe nói tập đoàn Lăng Tiêu có một chàng rể không tồi, cô đem hắn qua đây cho tôi, vừa hay tôi đang muốn nuôi thêm một con chó”

“Tuân mệnh!”

Sau khi Chu Linh đi, Chu Mỹ Trinh vui vẻ nhìn Thôi Thiên Tứ bò qua đống đồ còn nóng hổi kia.

Trong lúc này, Triệu Đắc Hiền đang ngồi trong văn phòng, nhàn nhã ngâm mình trong chiếc áo choàng màu đỏ do ông chủ một doanh nghiệp tặng.

“Reng reng reng..”

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, cắt đứt cảm xúc của Triệu Đắc Hiền.

Nhưng khi nghe được tiếng chuông điện thoại này, trên mặt Triệu Đác Hiền bất giác nở một nụ cười Hắn có hai chiếc điện thoại.

Chiếc điện thoại đang đổ chuông này là chuyên dành cho các ông chủ doanh nghiệp gọi đến.

Trong tình huống thông thường, chỉ cần chiếc điện thoại này reo lên, kho vàng của hẳn sẽ lại thêm một món tiên mặt.

Triệu Đắc Hiền vui vẻ nhấc điện thoại lên.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy người gọi đến là Chu Mỹ Trinh, hắn sợ đến mức tay run bản lên.

Điện thoại thiếu chút nữa là rơi xuống đất.

“Mụ già đáng sợ này gọi đến làm gì nhỉ?”

“Không phải bà ta đi một hòn đảo nhỏ ở phương nam nghỉ mát cùng với nam minh tinh nổi tiếng tồi sao?”

Tuy trong lòng có ngàn vạn lần không muốn nghe cuộc điện thoại này.

Nhưng Triệu Đắc Hiền vẫn hắng giọng nhấn nút nghe.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play