Chương 317
Cùng là đàn em.
Giữa bọn họ lại chênh lệch một trời một vực như vậy.
Nhưng, Lý Hàng từng nói, chỉ cần chịu cố gắng, sớm muộn có một ngày cũng có thổ đạt GẾn độ cao như thết “Rầm!”
“Rầm!”
Lúc này, phía trước bỗng vang lên tiếng đập cửa xe.
Ngay sau đó, một nhóm người đang nhanh chóng đến gần.
Những người này mặc âu phục đi giày da.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt uy nghiêm.
Sau lưng ông ta, Kỳ Tử Hạo đang cười đắc ý.
Kỳ Tử Hạo chỉ Vương Tiểu Thất nói: “Chính là tên này!”
Người đàn ông trung niên trừng mắt, lập tức hét lên: “Thứ không biết sống chết!”
“Dám cả gan làm loạn trật tự công cộng trên đất Thượng Hải, dẫn hết đi cho tôi!”
Những người mà người đàn ông trung niên dẫn đến đều trải qua huấn luyện!
Bước đi như gió, hành động nhanh như thỏ!
Lực lượng hai bên sáp vào nhaul “Dừng tay!”
Giọng Cao Kiếm đột nhiên vang lên.
Lúc này, anh ra đã đứng lên khỏi chỗ ngồi, nhìn qua người đàn ông trung niên.
“Tôi khuyên ông đừng tự chuốc vạ vào thân ở đây, trước.
khi sự việc còn chưa to tát thì dẫn người của ông rời khỏi đây đi”
Giọng của Cao Kiếm trầm thấp, trong sự trầm thấp đó còn có thêm sự ngang ngượ!
c Anh ta chỉ đứng ở đó đã khiến người ta có cảm giác núi cao ngàn thước, sừng sững không thể với tới!
Người đàn ông trung niên trừng mắt giận dữ: “Mày là cái thá gì? Dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với tao.”
Trong tám chiến tướng thuộc hạ của Lý Hàng thì tính khí của Cao Kiếm nóng nảy nhất!
Người đàn ông trung niên vừa mở miệng, bóng dáng Cao Kiếm trong mắt ông ta chợt lóe lên, lập tức một luồng gió rít cực mạnh lướt qua.
“Bốp!”
Một cái tát vang lên!
Người đàn ông trung niên ngã tại chỗ nằm bẹp dưới đất.
“Mày dám đánh tao? Mày có biết tao là ai không hả?”
Người đàn ông trung niên hét lên với đám người bên cạnh: “Chúng mày mù hết rồi sao?”
“Thằng này dám tấn công tao, còn không xử tử hắn đi!”
Cao Kiếm chỉ liếc một cái.
“Ai dám cử động?”
Xoet!
Lập tức đám người được huấn luyện bài bản này đột nhiên lạnh hết sống lưng.
Tất cả lập tức đứng thẳng người!
Ánh mắt thật đáng sợi Hơn nữa, bọn họ phát hiện trên người Cao Kiếm còn có một luồng khí tức khiến bọn họ bị khuất phục, thậm chí là kính phụ!
c Cao Kiếm cúi đầu nhìn người đàn ông trung niên, không hề giận dữ mà vẫn uy nghiêm.
Anh ta nhấc chân giãm lên ngực người đàn ông trung niên, cúi đầu trừng mắt nhìn ông ta: “Ông biết tôi là ai không?”
“Ông đếch quan tâm mày là ai, mày dám động thủ ở đất của ông, ông nói cho mày biết, hôm nay mày chết chắc rồi!”
Cao Kiếm đột nhiên bật cười.
“Ha ha ha! Ông đây xông pha chiến trường lâu như vậy, trước giờ chưa có ai dám nói câu này với ta! Thú vị, thú vị, ha ha ha..”
Tiếng cười chấn động bốn phương!
Đúng lúc này, Lý Hàng đột nhiên xuất hiện phía sau Cao Kiếm, thình lình đạp Cao Kiếm một cái.
Tiếng cười của Cao Kiếm vụt tắt.
Anh ta quay lại nhìn Lý Hàng, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Lão đại, anh đá em làm gì?”
“Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cấm tiệt lớn tiếng ồn ào ở nơi công cộng.”
“Cái giọng vịt đực của cậu nếu mà khiến các bạn nhỏ và phụ nữ có thai giật mình thì phải làm sao hả?”
“Kể cả không làm họ giật mình, làm hoa cỏ giật mình cũng không được.”
sờ”
Người đàn ông vừa nãy còn mạnh mẽ hiên ngang như ngút trời, lúc này lại ngoan ngoãn như đứa em, vuốt gáy ngoan ngoãn gật đầu.
Tiếp đó, Cao Kiếm lấy giấy tờ từ trong lòng ra, quăng thẳng lên mặt người đàn ông trung niên.
Khoảnh khắc người đàn ông trung niên mở giấy tờ ra xem.