Chương 133

Điền Nhất Đao sợ hãi quay người bỏ chạy.

Lý Hàng không đuổi theo, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng hắn.

Tiếp đó, Lý Hàng quay lại nhìn đám người xung quanh.

“Nếu như lúc nãy tôi không đến, các người có thể tưởng tượng ra được kết cục của mình không?”

Tất cả mọi người đều đồng loạt cúi đầu.

Hổ thẹn!

“Có phải cảm thấy mình đã cố gắng đủ rồi?”

“Có phải cảm thấy các người có thể dựa vào nắm đấm của mình đi tung hoành thiên hạ rồi?”

“Người vừa này chẳng qua chỉ là một con kiến”

“Và các người không cả bằng một con kiến”

Đám người hận không thể vùi đầu vào đống cát dưới chân.

Lý Hàng nhìn một lượt đám người xung quanh rồi lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi người tập luyện gấp đôi!”

“Vâng!”

Đám người đồng thanh hô lên, vang dội tầng mây!

Mấy tiếng sau, tại Hội Quán Kim Đao.

“Cái gì?”

Rắn cạp nong nhìn thấy thanh đao đã gãy vụn trong tay Điền Nhất Đao, vẻ mặt kinh hãi vô cùng!

“Chẳng trách! Chẳng trách Nhược Nam lại thích hắn!”

“Tuổi đời còn trẻ mà đã có trình độ cao đến vậy rồi.”

“Nếu cho hắn một cái thang, hắn có thể lên đến tận trời xanh!”

Ánh mắt của cạp nong biến đổi liên tục, sau đó ông †a quay người vội vã bước ra khỏi phòng.

Sau khi Rắn cạp nong rời đi, ánh mắt Điền Nhất Đao cũng thay đổi liên tục.

Đầu óc hắn vang lên những lời nói khi nãy của Rắn cạp nong.

Mãi một lúc sau, Điền Nhất Đao rút điện thoại bấm gọi đi.

Cuộc gọi này gọi ra ngoài tỉnh.

Điền Nhất Đao nói với giọng vô cùng trầm thấp: “Lão Lôi, tôi chấp nhận đề nghị của anh”

“Nhưng tôi có một điều kiện, tôi muốn tự tay giết chết Đao Gia, tôi còn muốn cháu gái của ông ta, Diêu Nhược Naml”

Tô Phương Hoa nhốt mình trong thư phòng của biệt thự trên núi.

Đã ba ngày hắn không ra khỏi nhà.

Một mặt là vì không còn mặt mũi nào ra ngoài.

Mặt khác là mông hắn đến giờ vẫn còn đau ê ẩm.

Cơn giận không thể kiểm soát nổi.

Thù hận không thể xóa tan.

Khiến Tô Phương Hoa sống trên bờ vực của sụp đổ.

Lý Hàng! Lý Hàng! Hắn nhất định phải giết chết tên khốn này! Băm vằm hắn ra thành trăm mảnh!

Nhưng bây giờ gia tộc đem nhốt hắn lại trong biệt thự Ít nhất cũng phải đợi sau khi những sóng gió này qua đi.

Đợi mọi người dân dần quên hết những chuyện này.

Tô Phương Hoa mới có thể lại xuất hiện trước mặt công chúng.

Nhưng trong thời gian này, hắn phải làm sao?

Cứ nghĩ đến sự sỉ nhục này hắn lại hận nghiến răng nghiến lợi.

Hiện giờ mỗi tối hắn đều nghĩ cách làm sao để giết chết Lý Hàng.

Hành hạ Hứa Mộc Tình.

Lúc này, thư ký đẩy cửa đứng bên ngoài cửa nói nhỏ: “Cậu chủ, Thôi Thiên Tứ đến rồi, muốn gặp cậu.”

“Không gặp! Kêu hắn cút đi”

Tô Phương Hoa không ngoảnh lại quát lên.

Thư ký đứng yên bất động, khế nói: “Thôi Thiên Tứ nói, anh ta đến để bàn bạc với cậu làm sao để thoát khỏi tình hình khó khăn như hiện tại, đồng thời chà đạp Hứa Mộc Tình.”

Câu nói này vừa nói ra, Tô Phương Hoa lập tức quay ngoắt lại.

“Mau kêu hắn lăn vào đây!”

Trong mắt Tô Phương Hoa, Thôi Thiên Tứ là một tên phế vật.

Nếu là ngày thường, hắn không thèm nhìn Thôi Thiên Tứ một cái.

Nhưng câu nói lúc nấy của thư ký vừa đánh trúng nội tâm của Tô Phương Hoa Lúc này, Tô Phương Hoa chỉ có một ý nghĩ.

Hắn muốn chơi đùa Hứa Mộc Tình, và còn muốn giết chết Lý Hàng!

Sau khi Thôi Thiên Tứ bước vào, liền đi thẳng vào vấn đề.

“cậu Tô, giờ tôi có một chiêu, không những có thể khiến anh rút gân lột da Lý Hàng.”

“Còn có thể khiến anh chơi đùa thỏa thích Hứa Mộc Tình trước mặt Lý Hàng!”

Thôi Thiên Tứ đến quá kịp thời!

Ngoài mặt Tô Phương Hoa tỏ vẻ thản nhiên, mặt trầm xuống nói: “Có gì cứ nói, anh có cách gì?”

Thôi Thiên Tứ thẳng thắn nói rõ: “Hứa Mộc Tình có một người chị họ tên là Trương Diệu Diệu, cô ta làm việc ở tập đoàn Tô Thị.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play