Chương 116 Đợi những người này rời đi, Lý Hàng nói với Lưu Đức Luân.

“Tối nay mọi người đã vất vả rồi, mỗi người có lĩnh một triệu”

Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi lại liên tục xua tay.

Lý Nhị Ngưu nói: “Ông chủ, hiện tại lương của mọi người đã rất cao rồi”

“Lương là lương, còn đây là phần thưởng cho mọi người”

“Ngoài ra, tôi cũng nói với mọi người ở đây rằng chỉ cần làm việc chăm chỉ tận tâm thì những thứ đáng được nhận sẽ không thiếu phần nào đâu”

Lý Hàng chỉ nói một câu rất đơn giản nhưng lại khiến nhóm Lý Nhị Ngưu thầm thề rằng nhất định sẽ nghiêm khắc với bản thân, cố gắng hoàn thành thử nghiệm của Lý Hàng càng sớm càng tốt!

Lý Hàng lại nói với Lưu Đức Luân: “Cơ sở vật chất xung quanh nơi này quá kém”

“Con đường từ thành phố đến đây không ổn định, không bằng phẳng”

“Ngoại trừ khoản phụ cấp năm trăm ngàn cho công nhân bị thương trong đội kỹ sư”

“Anh hãy dùng tất cả số tiền còn lại xây dựng các cơ sở vật chất ở các làng xung quanh”

“Số tiền cần phải bỏ ra không được thiếu một đồng, dù sao thì sau này công trình của chúng ta cũng phải dựa vào sự giúp đỡ của các làng xung quanh”

“Đã rõ, thưa đại cai”

Lưu Đức Luân không tiếc tiền.

Bốn trăm triệu đối với anh tuy cũng không ít.

Nhưng anh thực sự không cảm thấy tiếc chút nào.

Ngược lại anh vô cùng kích động!

Lý Hàng thản nhiên bỏ ra bốn trăm triệu.

Hơn nữa toàn bộ đều được sử dụng vì người khác.

Việc xây dựng cầu và đường này sẽ mang lại lợi ích cho các thế hệ tương lail Lưu Đức Luân biết mình đã đi theo đúng người rồi.

Lý Hàng không chỉ sở hữu thực lực và lòng dũng cảm phi thường.

Cậu ta còn có sự rộng lượng và tâm trí mà người bình thường không có được.

Đi theo một ông chủ như vậy, con đường phía trước sẽ ngày càng rộng mở hơn.

Hơn nữa không chừng còn có một con đường dẫn lên thiên đường ấy chứ!

Nhà họ Hoàng ở thành phố đã hoàn toàn xong đời rồi.

Trong thời gian ngắn nhất, Miêu Lạc đã huy động sức mạnh của cả dòng họ để thôn tính mọi ngành nghề của gia tộc họ Hoàng.

Điều này cũng bao gồm tất cả các lực lượng của Trương Toàn Vũ và Triệu Bắc Lâm.

Nhưng dù gì Miêu Lạc cũng không phải người của thế giới ngầm.

Sau khi thôn tính những địa bàn này, anh ta đã chủ động đến tận nơi và giao các địa điểm này cho Đao Gia.

Đao Gia là một huyền thoại của thành phố.

Ông ta cùng với Hổ Gia từng thống trị toàn bộ Giang Châu.

Hai người ngang vai ngang vế, đồng thời họ cũng là anh em kết nghĩa.

Sau khi Hổ Gia rửa tay gác kiếm, toàn bộ Giang Châu đều nằm dưới quyền kiểm soát của Đao Gia.

Lúc này, Miêu Lạc đang ngồi trong phòng khách của Hội quán Kim Đao.

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Miêu Lạc đến đây.

Nhưng ngồi trên chiếc ghế gỗ hương, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Anh không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Bởi vì Đao Gia nổi tiếng giống như một con sư tử dũng mãnh đang ngồi trước mặt anh ta.

“Cậu Miêu, như người ta thường nói, ở đời không có gì là miễn phí”

“Cậu cho tôi địa bản của con sói nhỏ kia, vậy tôi nên thay cậu làm cái gì?”

Khi Đao Gia này nói chuyện liền giống như ai đó đã bật loa khuếch đại.

Âm thanh như tiếng chuông vang!

“Đao Gia, tôi chỉ có một yêu cầu nho nhỏ, tôi muốn đầu của một người”

Hai đôi mắt Đao Gia hơi híp lại, ông không nói gì mà đang đợi câu tiếp theo.

Miêu Lạc cuối cùng cũng lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào Đao Gia nói: “Người này tên là Lý Hàng, ở Ninh Châu.

Nó đã giết em trai tôi, tôi muốn báo thù cho em ấy”

“Tuổi tôi cũng đã lớn, những năm qua đã quen với việc ngày ngày ăn chay niệm Phật rồi”

“Giết người không còn thích hợp với tôi nữa. Ngày mai cậu hãy đi tìm gặp cháu gái của tôi xem xem nó có hứng thú với chuyện này không”

Nghe vậy, ánh mắt Miêu Lạc đột nhiên sáng lên.

Diêu Nhược Nam, cháu gái của Đao Gia, đồng thời cũng là phó bang của băng đảng Kim Đao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play