Cô đang ở một thôn nhỏ phía nam, đèn đuốc sáng trưng, đất vàng lầy lội ẩm ướt, dấu chân đan xen, giống đường chân trời ở mặt biển khi hoàng hôn buông xuống, cha mẹ cô được chôn cất ở đây.
Hai tay cô trống trơn, không mang theo bất cứ một thứ gì, đang đứng phía sau cô, là một người đàn ông.
Người đàn ông dáng người cao ráo, mặc một thân tây trang tối màu, trên tay cầm một bó hoa cúc tươi, hạt nước vẫn còn ngưng tụ ở nhụy hoa, rồi lại nhanh chóng biến mất.
Trên mặt Lâm Kiều không có biểu tình gì, cô dường như đang cố gắng áp chế điều gì đó, cuối cùng không nói gì, mà chỉ nhẹ nhàng ngước mắt, liếc nhìn người đó.
Cô ngồi xổm xuống, dịu dàng lau chùi bài vị, rồi xoay người rời đi.
*
Khi còn nhỏ, Lâm Kiều cực kỳ bài xích cách nói "thanh mai trúc mã".
Nguyên nhân là từ một bài thơ: "Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai. Đồng cư Trường Can Lý, lưỡng tiểu vô hiềm sai." (Trường can hành-Lý Bạch: lang quân lấy gậy trúc làm ngựa, nô đùa đuổi nhau chạy quanh miệng giếng, ném mận xanh (thanh mai) làm trò chơi, hai nhà đều ở Trường Can Lý hạ lưu sông Trường Giang, cùng nhau chơi đùa, ngây thơ vô tư không hề nghi kỵ)
Cô cảm thấy, cách miêu tả này hoàn toàn không giống cô với Giang Thành!!!
Từ khi cô học tiểu học, cái tên Giang Thành luôn luôn xuất hiện xung quanh cô, rất nhiều người khi nhắc tới Giang Thành, chính là vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: "À, là tiểu trúc mã của Lâm Kiều——"
Khi còn nhỏ Giang Thành trắng trẻo mập mạp như cục bột nhỏ, phấn điêu ngọc trác, cực kỳ hấp dẫn mọi người yêu thích.
Nhưng lại không hấp dẫn được sự yêu thích của Lâm Kiều.
Hai nhà coi như thế giao, hai bên cha mẹ đều quen biết từ lâu, cho nên hai người từ nhỏ cùng lớn lên, cùng đi học nhà trẻ, đi học mẫu giáo, cùng được cha mẹ đón đưa.
Lâm Kiều khi còn nhỏ rất nghịch ngợm, tùy hứng, yêu ghét rõ ràng, đối với những thứ mình không thích phản ứng rất kịch liệt.
Ví dụ như Giang Thành.
Cô không thích cậu ta ngày nào cũng như đỉa bám theo sau cô, cô không thích cha mẹ hỏi cậu ta cô ở trường lại chọc ra họa gì, khi đó cậu ta ngoan ngoãn thật thà kể từng tội trạng của cô.
Tiểu học Lâm Kiều ghét nhất học thể dục, cô cùng một đám trẻ nghịch ngợm trốn ra khỏi trường mua đồ ăn vặt, khi trở về đã thấy Giang Thành và thầy chủ nhiệm sắc mặt xanh mét lạnh lùng đứng ở cổng trường ——
Cô tức giận lao đến cắn cậu.
Cậu vẫn một bộ dáng ngốc nghếch, nói năng thì chậm chạp đáng ghét, cậu nhìn cô, rất nghiêm túc nói: "Lâm Kiều, mẹ cậu nói, không được, trốn học."
Tính cách tùy hứng bướng bỉnh của cô không chút nào che giấu mà bộc lộ hết ra với cậu, mà cậu chỉ yên lặng thừa nhận, chưa từng cách xa cô một bước.
Ngày tốt nghiệp tiểu học, cô biết rõ, ở lễ khai giảng cấp 2, cô cũng sẽ vẫn nhìn thấy tên trúc mã đáng ghét này.
Cuộc sống của bọn họ giống như một cái ao tù.
Cô nói.
"Giang Thành."
"Cậu không phải là thích tôi sao."
Hai tháng sau đó, là kỳ nghỉ hè vui vẻ nhất của Lâm Kiều.
Không biết có phải do tác dụng của câu nói kia của cô không, tổng kết lại là, Giang Thành biến mất không tung tích. Cô không còn bị ai lẽo đẽo theo đuôi giám sát nữa, quả thực là muốn gì làm đấy.
Thẳng đến lễ khai giảng, Giang Thành đại diện cho khối lớp 6 mới vào trường lên phát biểu.
Dáng người trên bục thẳng tắp, ánh mặt trời mùa thu chói chang chiếu lên mái tóc đen của cậu, cậu ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi đóng cúc cổ, giống hệt như trước đây ——
Lâm Kiều ngồi phía dưới, đôi mắt trừng lớn.
Cục bột béo của cô đâu?
*
Nhưng mà kinh ngạc cũng chỉ giằng co trong nửa khắc.
Bởi vì Lâm Kiều phát hiện, Giang Thành, chẳng qua là từ một kẻ bám đuôi trắng tròn mập mạp, biến thành một kẻ bám đuôi cao ráo đẹp trai mà thôi.
Sau đó ——
Chỉ có thể nói, câu chuyện thanh mai trúc mã của hai người, cũng không thoát khỏi những lối mòn không tốt.
Cô biết cậu ở đó, cô biết cậu sẽ không từ chối, cho nên cô không kiêng nể gì, chỉ vào bộ phim truyền hình thanh mai trúc mã đang hot, không chút để ý nói:
"Này, Giang Thành."
"Chúng ta thử yêu đương đi."
*
Cô chưa từng nghĩ sẽ thật tình đối với cậu.
Cho dù trong lúc yêu đương, thái độ của cô đối với cậu cũng vô cùng tùy hứng.
Đây chẳng qua là một trò chơi do cô tò mò mới tham gia, cô bỏ rơi cậu như vất một đôi giày cũ, còn cậu tuy rằng bất công nhưng lại cam nguyện chấp nhận.
Cô không phải chưa từng ở một buổi đêm nào đó, một thời điểm lương tâm trỗi dậy nào đó, khiển trách hành vi của bản thân.
Nhưng vậy thì cũng như thế nào?
Cho nên lần cãi vã đó ——
Đó là lần duy nhất Giang Thành ở trước mặt cô bại lộ ra bộ dáng yếu ớt.
Con mèo kia căn bản không phải là trọng điểm.
Bọn họ ở trong trường thành lập một nhóm về những động vật lang thang, nhóm toàn phú nhị đại cũng không thiếu tiền, tìm những con mèo lang thang chủ yếu là muốn cho chúng triệt sản.
Con mèo kia tính cách rất giống Lâm Kiều, lên trời xuống đất, không vừa ý là dựng lông gầm gừ, phần lớn thời gian, đều là bộ dáng quý tộc chanh sả.
Những người khác trong nhóm đều không có cách tiến đến gần con mèo này, chỉ có Lâm Kiều. Chắc là do ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, con mèo này đối với sự tiếp cận của Lâm Kiều cũng không bài xích, lúc tâm tình tốt thậm chí còn giơ bụng ra cho cô vuốt ve.
Lâm Kiều đối với nhiệm vụ này cũng không dị nghị.
Nhưng cô đã quên, ngày đó, là ngày đầu tiên Giang Thành hẹn hò với cô.
Người thiếu niên có vẻ rất tức giận.
Cậu không nhúc nhích đứng ở trước mặt cô.
Thiếu nữ trước mặt sắc mặt hồng nhuận, mồ hôi mỏng lấm tấm trên trán, cô ôm gáy con mèo, cười cực kỳ đắc ý.
Nhưng vừa quay đầu, đối diện với tầm mắt của cậu.
Trong nháy mắt cô cảm thấy kinh ngạc, chớp chớp mắt, lại cúi đầu chơi tiếp với mèo, giọng nói vui vẻ truyền tới bên tai cậu: "Hóa ra là cậu à." Đầu cũng không ngẩng lên, ngón tay nghịch nghịch đuôi mèo, "Tìm tôi có chuyện gì sao?"
Trong nháy mắt kia, cậu cảm giác bản thân thực buồn cười.
Cậu mấp máy môi, trong ánh mắt có thể là mê mang, hay một thứ gì khác, cậu nghe thấy chính mình hít sâu một hơi: "Cậu đã quên, hôm nay là......"
Lâm Kiều có chút nghi hoặc đáng gãy lời cậu: "Tôi không quên a."
Cô nhăn mày, dường như cũng không hiểu lắm, cô ngước mắt nhìn cậu, sau đó lại cúi xuống, lười biếng nói: "Không phải là chỉ quên nói với cậu là hôm nay tôi không đi sao, có cần phải vậy không?"
Sắc mặt Giang Thành trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Cậu không thể tưởng tượng nhíu chặt lông mày: "Cậu là vì nó......"
Lâm Kiều ghét nhất người khác ý kiến với những thứ cô yêu thích.
Hai người từ khi sinh ra tới giờ, lần đầu tiên cãi nhau.
Mèo nhỏ dường như bị hai người dọa sợ, giật mình, xoay người muốn chạy.
Lâm Kiều bất đắc dĩ phải túm lấy nó, ôm vào trong ngực.
Giang Thành mặt đỏ tai hồng, thở phì phì nhìn chằm chằm con mèo trong lòng cô, ngực không ngừng phập phồng, tức giận, đã bắt đầu nói không lựa lời: "Cậu mau...vứt nó đi cho tôi!"
Lâm Kiều trừng lớn mắt: "Cậu bị điên à!"
Giang Thành mím chặt môi, hai mắt đỏ lên, yết hầu lăn lộn, ghế dựa bên cạnh bị cậu dùng sức đá đổ: "Cậu căn bản là hoàn toàn không quan tâm đến tôi!"
Ghế đổ trên mặt đất, phát ra âm thanh rất lớn, Lâm Kiều cũng bị hoảng sợ.
Mèo nhỏ trong lòng cuối cùng cũng không chịu khống chế nữa, tuột ra khỏi tay cô.
Lâm Kiều rốt cuộc không chịu được nữa.
Cô dẫm lên cái ghế vừa bị đạp đổ, tay túm ấy cổ áo xộc xệch của cậu, ngón tay dùng sức: "Không phải là cậu muốn cái này sao?"
Lời nói chìm ở giữa răng môi.
Trò đùa này rốt cuộc kết thúc.
*
Sau này khi nghĩ lại những hồi ức đó đều giống như binh hoảng mã loạn.
Người quen hãm hại, biến cố gia đình, cha mẹ cô bị bắt vào tù, cuối cùng cả hai đều chết trong tù.
Trên lưng cô gánh khoản nợ kếch xù, lựa chọn con đường hoàn toàn không liên quan đến những tính toán trước đây.
Đoạn thời gian kia làm thế nào trôi qua.
Có lẽ là khả năng tự bảo hộ của cơ thể, hiện tại nghĩ lại, đoạn ký ức kia đã mơ hồ không rõ.
Giữa hai người dường như chưa nói lời tạm biệt.
Chia tay là chuyện ván đã đóng thuyền, cậu bất đắc dĩ xuất ngoại, cắt đứt toàn bộ liên hệ với cô.
Thời điểm quan trọng nhất, hoàn toàn không có ai bầu bạn bên cạnh cô.
Vô số đêm trằn trọc, cậu đều muốn về nước, hỏi cô sống có tốt không.
Mấy năm này, ai cũng sống không tốt.
Cậu chỉ có thể nhanh chóng trưởng thành, mạnh mẽ giang cánh, chỉ có như vậy, mới có thể bảo hộ cô ở trong lồng ngực.
Sau khi ra khỏi nghĩa trang, hai người đi một đoạn dài đều không nói lời nào.
Nơi đây là quê hương của Lâm Kiều.
Cô dường như chìm vào hồi ức, ngồi ở trên ghế, tay chống cằm nhìn về phía xa.
Qua thật lâu, cô nhẹ thở dài một hơi.
"Giang Thành."
"Cảm ơn cậu mấy năm gần đây trợ giúp cho tôi."
Cậu không nói cô cũng biết.
Showbiz đâu có dễ sống như vậy.
Những năm gần đây, cô lăn lộn trong showbiz hoàn toàn không gặp trở ngại.
Ngoài sự giúp đỡ của bạn bè trước đây, cô rất rõ ràng là ai đã lót đường cho cô.
"Tôi trước kia...... thật có lỗi với cậu." Cô bình tĩnh đối diện với cậu, "Tôi không biết cậu có từng hận tôi hay không, nhưng tôi chưa từng trách cậu."
"Ngày cậu xuất ngoại, không nói với tôi, thời gian lâu như vậy không liên hệ, tôi cũng tự động coi như cậu nói lời chia tay với tôi." Cô không nhìn ánh mắt cậu, "Chắc cậu cũng biết? Tôi và Lục Chính Đông đang yêu đương. Hiện tại, tôi sống rất hạnh phúc."
Yết hầu lăn lộn.
Từ trước tới nay cô đều hiểu rõ tâm ý của cậu đối với cô, giống như khi còn nhỏ vậy.
Cô biết cậu sẽ không từ chối.
Cho nên cô nói: "Hy vọng chúng ta đều có thể hướng tới tương lai."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT