Editor: Hari

Tay vẫn còn đang cầm điện thoại của anh.

Trong lòng Lâm Kiều ngọt như ăn kẹo, ánh mắt đảo loạn, rồi lại đột nhiên dừng lại.

Cô cười giảo hoạt, sau đó kéo dài giọng, ủy khuất nói: "Được rồi ——"

Nói xong, ở trong lòng yên lặng đếm, 3, 2, 1.

Sau đó, lại nhẹ nhàng cất tiếng.

"Em xem xong rồi, có thể cho em vào được chưa?"

Cửa mở ra.

Lục Chính Đông lẳng lặng đứng ở sau cánh cửa. Đôi mắt hẹp dài thâm trầm dừng trên thân ảnh của cô.

A.

Anh......

Người này nhìn giống như đang thẹn thùng sao......

Ngược lại Lâm Kiều bị ánh mắt trực tiếp, trắng trợn của anh nhìn chằm chằm bỗng nhiên có một tia thẹn thùng.

Vành tai bây giờ có phải bắt đầu đỏ lên hay không? Cô định thần lại, hắng giọng "a——" một tiếng, phá tan tạp niệm.

Sau đó nhấc chân chạy nhanh vào phòng, "phanh" một tiếng đóng cửa lại, thần khí mười phần chống eo.

"Em lừa anh đó!" Thanh âm mang theo chút đắc ý.

Mỗi lần nhìn thấy cô tỏ vẻ thông minh, đắc ý khoe khoang, thật muốn ôm cô vào ngực.

Anh cũng hùa theo cô: "Lừa anh cái gì?"

Lâm Kiều bước từng bước đến gần anh, giương nanh múa vuốt giang hai cánh tay ra.

Cô bĩu môi: "Ôm em trước đã!"

Lục Chính Đông thở dài một tiếng, duỗi tay đem cô kéo vào trong lồng ngực anh.

Lâm Kiều giống chú mèo nhỏ thỏa mãn híp híp mắt, hưởng thụ cái ôm buổi sáng, sau đó thoát ra khỏi ngực anh.

Cô kiêu ngạo vươn ba ngón tay: "No no no!" Sau đó nghiêm túc lắc lắc cái đầu nhỏ, "Không phải bạn trai thì thời gian hưởng thụ chỉ có ba giây thôi nha."

Lục Chính Đông cười khẽ: "Anh có thể chờ."

"Những chuyện đó nói sau. Bây giờ, em muốn anh nói cho em nội dung mà anh đăng weibo, vậy là được." Lâm Kiều kiêu căng ngạo mạn cầm điện thoại nhét vào ngực anh, nâng khuôn mặt nhỏ, "Thổ lộ mà còn phải đăng weibo, cũng đâu phải trẻ trâu." Cô cong đôi mắt cười tủm tỉm, "Em muốn anh đọc cho em nghe."

Lục Chính Đông đột nhiên có cảm giác hơi khó giải quyết.

Lâm Kiều: "Anh đã viết cái gì?"

Lục Chính Đông nhấp miệng, sau một lúc lâu, có chút ủy khuất nhìn cô: "Hơi khoa trương chút......"

Lâm Kiều chớp chớp mắt.

"Hả?"

Cô che miệng: "Anh sẽ không phải viết thơ văn gì đó chứ."

Lục Chính Đông không trả lời.

Nhưng vành tai lại đỏ lên.

Lâm Kiều dí sát tới, nâng đầu anh, cố ý kinh hô: "Nha. Ở đây sao lại có người đỏ mặt rồi."

Cô đối diện với ánh mắt né tránh của anh: "Rốt cuộc là anh viết cái gì?"

"Dù sao cả thế giới đều biết anh thích em rồi."

"Nhưng......"

Cô hơi hất cằm, cố ý nói: "Tuy có rất nhiều người từng thổ lộ với em."

"Hình thức gì cũng có."

"Còn kiểu gì mà em chưa thấy qua chứ."

Cô tiến đến gần tai anh, nhỏ giọng nói: "Nhưng lần này em rất vui, thật đấy."

Lục Chính Đông đột nhiên cứng rắn mở miệng: "Không có."

"Không có cái gì."

"Không có người nào thổ lộ để cả thế giới đều thấy được."

"Ồ." Cô bẹo bẹo hai bên má Lục Chính Đông: "Anh giỏi quá nha, chị đây cho anh thêm 10 điểm."

"Bao nhiêu là max điểm?"

"Max điểm à? Chắc chắn là 1 0 0 0 0 0 0 0 0, tự anh đếm đi."

"A," Lục Chính Đông giả bộ kinh ngạc, "Thế thì nhiều quá."

"Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực."

"Vậy ôm một chút có thể được cộng thêm 100 điểm không?"

"Anh cũng gian trá quá đấy, như vậy không phải là anh được lợi sao, còn muốn được cộng điểm à?"

Lâm Kiều nguy hiểm nheo nheo mắt: "Em thấy anh chính là muốn ôm em không buông tay."

Lời vừa nói ra, điện thoại ở mép giường bỗng rung.

Lâm Kiều mượn cơ hội này buông lỏng tay ra, bĩu môi nói: "Điện thoại của anh kìa."

Lục Chính Đông liếc mắt nhìn: "Ừm."

"Ai vậy?"

"Em gái anh."

"A," Lâm Kiều bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, "Là em gái ruột của anh à? Hình như cô ấy có add wechat em rồi."

Lục Chính Đông tựa như nhớ đến một chuyện xa xôi nào đó, ánh mắt trầm trầm: "Đúng vậy."

Lâm Kiều cuối cùng cũng nhớ ra: "Lúc ấy cô ấy còn gọi em là chị dâu?"

"......" Lục Chính Đông miệng cứng ngắc, "Nó còn nói gì nữa?"

Lâm Kiều nhưng không dễ dàng buông tha cho anh như vậy: "Hóa ra lúc đấy anh đã đánh chủ ý lên em rồi à?"

Cô nhớ tới đề tài ngày hôm qua vẫn chưa nói xong: "Cho nên anh mơ tưởng em hai năm, mà không một lần tới tìm em?"

Mơ tưởng?

Từ này dùng hay lắm.

Lục Chính Đông thừa nhận: "Đúng vậy, mỗi ngày ngủ mơ đều muốn kéo em đến bên người."

Kéo đến hỏi, rốt cuộc có từng có chút thật tâm nào hay không.

"Là vì lúc đấy anh nghe thấy em và Tiểu Nhị nói chuyện à?" Lâm Kiều sửng sốt.

Cô chần chờ nói: "Anh nghĩ em thích cậu ta? Hay là nghĩ bọn em là người yêu của nhau?"

"Đều không phải." Trong mắt Lục Chính Đông hiện lên một tia cô đơn, trước mặt cô anh vạch ra vết sẹo đầm đìa máu: "Lúc ấy, anh nghe thấy em nói với cậu ta."

Anh ngừng lại một chút: "Giữa hai chúng ta chỉ là chơi đùa."

"A?" Lâm Kiều sửng sốt.

Cô đã sớm quên ngày ấy cô nói gì với Lâm Kỳ, cố gắng nghĩ ngợi một hồi, cô có chút chần chờ nói: "Sau đó chắc em còn nói gì nữa chứ...... Lúc đó thực ra đúng là nghĩ như vậy, ai ngờ chứ chơi đùa chơi đùa......"

"Hửm?" Trong mắt Lục Chính Đông có một tia ý cười, "Chơi đùa?"

Lâm Kiều "hừ" một tiếng: "Sau đó phát hiện ra anh không tồi, sau đó nghĩ muốn ở bên anh thử xem sao, anh cũng đừng có đắc ý quá." Cô nhìn thời gian, "Em không thể ở phòng anh quá lâu, em về phòng trước đây, lát nữa ra ngoài giúp em mua bữa sáng nhé."

Sau khi Lâm Kiều rời đi.

Lục Chính Đông rũ mắt, cầm lấy điện thoại đang không ngừng rung.

Lục Chính Thiến đang không ngừng oanh tạc gửi tin nhắn wechat cho anh.

Dòng thứ nhất, một chữ siêu to siêu bắt mắt.

Có thể nhìn ra con bé sắp phát điên rồi.

【 a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!! 】

【 CMN!!! 】

【 Anh chọc khóc Kiều Kiều nhà em????????? 】

【 Sau đó còn theo đuổi cô ấy??????? 】

【 Đợi chút, em có chút không nắm rõ được tình huống】

【 Lúc anh theo đuổi nhóc Kiều chọc khóc cô ấy?????? 】

【 Không phải, CMN, loạn quá 】

【 Rốt cuộc thì anh bắt đầu từ khi nào vậy???? 】

【 Không phải là từ lúc chưa nhận được thư của em đã động tâm rồi chứ??? 】

【 Xì! Vậy mà anh còn ra vẻ không tình nguyện, trong lòng mừng như nở hoa rồi đi???? 】

【 a a a a a a a a a a a a a a a thay Kiều Kiều nhà em cảm thấy không đáng!!! 】

Lục Chính Đông xem xong tin nhắn wechat của cô.

Anh hơi mỉm cười, nhanh chóng kéo tên em gái vào black list.

Lục Chính Thiến đang hào hứng phấn chấn mắng ông anh mình, muốn lấy việc này để phát tiết cảm xúc.

Ai ngờ, chữ【 Leo!!!! 】 của cô mới vừa gửi đi.

Ngay lập tức xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ bắt mắt.

Lục Chính Thiến:????

Cô xoa xoa mắt, lại gửi lại một dòng.

Không ngoài dự đoán, lập tức lại xuất hiện một dấu! chấm! than! hết sức chói lọi

F***.

Cô mỉm cười.

Cô mỉm cười chụp lại lời thổ lộ của Lục Chính Đông trên weibo ——

Sau đó, nhiệt tình mở cửa sổ wechat của bà nội.

【 Bà nội!!! 】

【 Nhìn cháu trai bà này [ hình ảnh ]】

【 Cháu bà thổ lộ với cô gái anh ấy thích!!!!!!!!!!!!! 】

Click mở hình ảnh kia ——

Nội dung là:

@ Lục Chính Đông V:

Tôi rất bài xích những người khác tham gia vào cuộc sống của tôi.

Cho nên cũng chưa từng nghĩ đến bạn gái tương lai của mình sẽ như thế nào.

Cô ấy cười lên sẽ như thế nào.

Cô ấy khóc sẽ như thế nào,

......

May mắn thay,

Mỗi một cảm xúc của cô ấy, đều làm cho tôi rung động tâm can.

Tôi cam nguyện vì cô ấy "rước họa vào thân, tự làm tự chịu" @ Lâm Kiều V

Phía dưới còn một dòng comment.

@ Lục Chính Đông V: Đừng giục nữa, đừng giục nữa, vẫn đang theo đuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play