Lâm Kiều ngẩng đầu, người cứng đờ tránh thoát khỏi vòng ôm của anh.
Cô thề, cô thật sự không cố ý......
Nhưng trong không khí tràn ngập mùi hương quyến rũ, giống như nước ép anh đào trong vắt mát lạnh, nhắc nhở cô, chỉ cần dùng đầu ngón tay chọc nhẹ, nước ép ngọt lành sẽ róc rách chảy ra.
Bầu không khí vừa nóng bỏng vừa kỳ quái, cô giống như tảng đá đứng chết trân tại chỗ, hơi nóng từ đầu ngón chân chậm rãi bốc lên.
Cảm giác phong bế trong nháy mắt xâm nhập lục phủ ngũ tạng. Cô lúc này mới phát hiện ra, cánh tay đang ôm lấy anh, những nơi tiếp xúc với da thịt của anh, nóng đến giật mình.
Cô giống như bị bỏng, lông mi run rẩy, theo phản xạ nhìn anh, muốn tìm kiếm sự trợ giúp từ phía anh.
Anh cúi đầu, môi mỏng mím chặt, trong đôi mắt thâm trầm cuồn cuộn dục vọng khó nhịn. Ánh mắt anh như mất đi tiêu cự, sau đó rất nhanh lại tập trung trên gương mặt cô.
Lâm Kiều vội vàng chui ra khỏi lồng ngực anh. Cô chớp chớp mắt, gương mặt nhỏ đỏ bừng, giơ tay lên làm tư thế bắn súng: "Biu!"
Lục Chính Đông quỳ gối trên giường, chậm rãi nghiêng người, áp bách chút không gian ít ỏi đến đáng thương của Lâm Kiều, anh chậm rãi cong khóe miệng, cười như không cười: "Biu?"
Lâm Kiều cắn môi, giọng lí nha lí nhí như tiếng thỏ kêu.
Lục Chính Đông không nghe rõ, nhẹ "hửm?" một tiếng.
Lục Chính Đông hồi tưởng một phen, sau đó cười khẽ: "Biu—— dập lửa?"
Lâm Kiều đúng lý hợp tình gật gật đầu, nói: "Quản cho tốt cậu nhóc nhà anh, chứ đừng có ra lệnh cho em không được ôm anh."
Lục Chính Đông bật cười: "Anh không phải có ý này."
Lâm Kiều không nghe, chui vào trong chăn kháng nghị: "Em quan tâm anh có ý gì."
Vừa rồi cảm xúc đã bị kìm nén phần lớn, hiện tại, là cảm giác vui sướng tìm lại được sau khi đã mất đi.
Lục Chính Đông người này, cao quý, lịch sự, cẩn trọng, đồng thời, còn có chút tự phụ đã khắc sâu trong cốt tủy. Anh không cho phép trong cuộc sống của anh có tồn tại, cho dù chỉ là một sợi dây nằm ngoài tầm khống chế của anh, anh đối với cuộc sống của mình có một dục vọng khống chế mãnh liệt.
Anh không tin vận mệnh, đó là biểu hiện của sự vô năng, hèn mọn.
Cho đến khi gặp Lâm Kiều.
Là dòng dõi thư hương, lại là hậu duệ quý tộc, từ khi sinh ra anh đã là thiên chi kiêu tử, anh muốn có thứ gì, đều dễ như trở bàn tay.
Nhưng Lâm Kiều, chỉ có duy nhất Lâm Kiều.
Sếu đầu đỏ xinh đẹp có môi trường sống của riêng mình, trong lúc vui đùa vô tình cất lên những tiếng kêu ưu nhã, thu hút sự chú ý của kẻ săn mồi.
Anh biết dưới sự kìm hãm của lý trí, những suy nghĩ xấu xa đều đã bị vùi chôn.
Kẻ săn mồi kín đáo tỉ mỉ dụ cho sếu đầu đỏ sa vào lưới, chẳng sợ ngón tay bị mỏ dài mổ đến huyết nhục mơ hồ.
Thiên tính của loài chim cao ngạo là hướng tới tự do, trong lòng anh mặc dù đau khổ nhưng vẫn phải thả cho nó tự do.
Nhưng nó lại không phân biệt được tốt xấu quay trở lại, còn cúi cổ dài xinh đẹp, dịu ngoan để anh vuốt ve.
Lục Chính Đông nhắm mắt, che dấu dục vọng nơi đáy mắt sâu không lường được, khi một lần nữa mở mắt ra, đôi mắt đã bình tĩnh trở lại giống như giếng cổ không gợn sóng.
Anh nhàn nhạt nói: "Em ra đi, anh sẽ không làm gì em."
"Em biết ngay mà." Lâm Kiều không hề phòng bị từ trong chăn ló đầu ra, giống như kẻ tiểu nhân, nháy mắt nói: "Vậy anh lại đây làm gì?"
Lục Chính Đông dựa tường, có chút mệt mỏi híp mắt: "Lại đây cho anh ôm một chút."
Lâm Kiều không quá tình nguyện bĩu bĩu môi, giống một con mèo mập chui vào trong lồng ngực anh, vừa lầu bầu nói: "Ôm thì ôm đi, dù sao sau này cũng không có cơ hội."
Hai cánh tay đang ôm cô của Lục Chính Đông chợt căng thẳng, quanh chóp mũi là mùi hương ngọt ngào của cô, làm cho anh không muốn buông tay. Anh nguy hiểm nheo nheo mắt: "Sau này, không có cơ hội?"
Lâm Kiều lười biếng dựa vào trong lồng ngực anh: "Tất nhiên rồi......" Cô ngẩng đầu, góc độ này chỉ có thể nhìn thấy đường nét hàm dưới lạnh lùng, cứng cáp của anh, cô bất mãn nói: "Anh hiện tại vẫn chưa phải là bạn trai của em." Hai chữ "bạn trai" được nhấn mạnh.
Lục Chính Đông xoa xoa tóc Lâm Kiều giống như đang vuốt lông một con mèo, nhẹ nhàng rũ mắt, cằm đặt trên đỉnh đầu cô: "Em muốn?"
"Cái gì mà em muốn?" Lâm Kiều ngẩng đầu hất cằm anh ra, tức giận "hừ" một tiếng: "Phải xem anh có muốn hay không, xem thành ý của anh như thế nào."
Lục Chính Đông bật cười, đôi mắt hơi cong cong: "Em muốn thành ý như thế nào?"
"Tự anh nghĩ đi." Lâm Kiều quệt quệt miệng, "Nói cho anh biết, người theo đuổi em có thể xếp hàng từ đây đến Ushuaia (Nằm tại điểm cực nam Argentina, Ushuaia cũng là thành phố gần với Nam Cực nhất, được mệnh danh là "nơi tận cùng của thế giới"), tự anh phấn đấu đi."
"Anh phải cạnh tranh với nhiều người như vậy sao?" Anh nghịch nghịch sợi tóc của cô.
Lâm Kiều kêu đau, nổi giận đập đập bàn tay đang nghịch tóc cô của anh: "Em chính là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, có thể theo đuổi em chính là vinh hạnh của anh."
Lục Chính Đông không nhanh không chậm nói: "Người theo đuổi anh cũng có thể xếp hàng từ Ushuaia đến đây đấy."
Lâm Kiều dẩu môi: "Liên quan gì đến em."
Khóe miệng anh nhàn nhạt ý cười: "Nhưng anh chỉ muốn theo đuổi một mình em."
"Ánh mắt không tồi." Lâm Kiều kiêu ngạo đánh giá, "Điều đó là đúng đắn."
Lục Chính Đông cắn nhẹ chóp mũi cô: "Ngốc. Anh nói ra để cho em có thể cảm thấy vinh hạnh."
"Bây giờ à?" Lâm Kiều ở trong lồng ngực anh tìm một vị trí thoải mái, "Ngày mai, cũng có thể chỉ vài phút nữa, cái dáng vẻ khóc lóc thê thảm của em sẽ lên hot search, thật sự là vinh hạnh không dậy nổi."
"Vừa nãy anh nói với mọi người thế nào?"
Vừa nãy?
Cô nghĩ rằng anh khi đối diện với cô còn có thể duy trì được bình tĩnh sao?
"Anh không nhớ nữa rồi." Lúc ấy anh hoảng loạn đến mức chỉ có thể duy trì hành động theo bản năng, bản thân đã nói gì bây giờ một chút cũng không nhớ nổi.
Điện thoại của Lâm Kiều đã bị cô tắt nguồn từ lúc trên đường tới đây. Chuyện này cũng không giữ được bao lâu, chắc chắn sẽ nhanh chóng lan truyền, cô lười ứng phó bạn bè gửi tin nhắn hỏi thăm, tắt máy là thượng sách.
Thực ra chỉ mỗi việc khóc này cũng không có gì mất mặt, nhưng lí do cô khóc thì thật đúng là không còn mặt mũi nào mà nói ra, cô thật không dám tưởng tượng khi bạn bè nhắn tin tới, một đám đều vô cùng ngạc nhiên nói cô vậy mà vì một tên đàn ông mà khóc?
Cô đau đầu: "Chuyện này anh tính giải quyết thế nào?"
Mọi chuyện đều có nguyên nhân, mà chuyện này đúng là bởi vì anh mà ra, Lâm Kiều từ đầu đến giờ đều không nghĩ muốn tự mình ra mặt, tất nhiên sẽ hỏi ý anh thế nào.
Lục Chính Đông trầm tư trong chốc lát, nâng cằm: "Em muốn anh làm thế nào?"
Lâm Kiều ngước mắt: "Em hả?" Cô vặn vặn ngón tay, "Đầu tiên, anh phải thanh minh trước đã, dù sao lúc ấy chỉ có hai chúng ta ở đấy, người có đầu óc đều biết là hai chúng ta phát sinh mâu thuẫn."
"Tiếp theo, phải làm cho mọi người quên đi vụ em khóc lóc này."
Đầu óc không được linh mẫn của cô thực sự là không nghĩ ra được cách nào, vẫy vẫy tay: "Haiz, cũng đã xảy ra rồi, nếu không anh dứt khoát đăng Weibo thừa nhận chúng ta mâu thuẫn đi. Anh bắt nạt làm em khóc, đều do anh sai, từ ngữ phải rõ ràng, tự nhiên, phải cảm giác như đang vô cùng đau lòng, vô cùng hối hận ấy."
Cô nói: "Một mình em lên hot search không bằng cả hai chúng ta cùng lên hot search đi." Cô ngẩng đầu, hỏi ý kiến của anh, "Anh thấy có đúng không? Nhanh đồng ý đi."
Lục Chính Đông nhẹ "ừm" một tiếng, đánh giá: "Không tồi."
"Tốt, vậy chốt như vậy nhé." Lâm Kiều vỗ vỗ tay, từ trong lồng ngực anh chui ra, kiêu căng ngạo mạn giơ một bàn tay lên, "Tên kia, cô vợ nhỏ tương lai của anh phải đi rồi, còn không mau cung tiễn."
Lục Chính Đông phối hợp cầm tay Lâm Kiều, dắt cô về phòng, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn: "Ngủ ngon, cô vợ nhỏ của anh."
"Sao chưa được em đồng ý anh đã dám hôn em." Lâm Kiều vuốt vuốt trán, có chút thẹn thùng bĩu môi.
Lục Chính Đông cong cong khóe môi: "Đòi một chút thù lao." Anh chậm rãi nói, "Đừng lo lắng, ngủ một giấc thật ngon, anh sẽ giải quyết."
Có lời này của anh, Lâm Kiều an tâm không ít. Huống hồ chuyện phát sinh ngày hôm nay đã đủ khiến cho cô cạn kiệt sức lực, cô đi rửa mặt, sau đó rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Nhưng cô không thể ngờ được.
Ngày hôm sau, Weibo nổ tung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT