"...... Nhìn anh ta thật không vừa mắt, giả vờ giả vịt......"
"Đúng vậy, tôi nhìn anh ta cũng ngứa mắt......"
Bàn tay đặt trên cánh cửa giống như bị điện giật rụt trở về, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng khó coi.
Bầu không khí chợt lạnh, trợ lý hấp háy mũi, không dám hô hấp.
Bên trong phòng vẫn vui vẻ cười đùa, tiếng nói chuyện xuyên qua khe cửa truyền ra ngoài.
Lâm Kiều cười: "Đúng vậy, tôi phải làm cho Lục Chính Đông thích tôi, sau đó sẽ hung hăng đá anh ta......"
Gương mặt Lục Chính Đông âm u, gần như không còn chút huyết sắc.
Trái tim như bị khoét một lỗ, huyết nhục mơ hồ, máu tươi đầm đìa, đau đến mức anh phải gắt gao nắm chặt nắm tay.
Anh cảm thấy anh như một con lừa bị người muốn kéo đi đâu thì kéo, cực kỳ ngu xuẩn, cực kỳ nực cười. Những lời lẽ đường mật lúc trước, bây giờ mới thấy giả dối đến thế.
Càng buồn cười hơn là, đến lúc này rồi, anh vẫn muốn nói chuyện với cô.
Muốn hỏi cô...... tất cả, đều là giả dối sao.
Nhân lúc lý trí vẫn còn chưa sụp đổ, anh nhanh chóng quay lưng rời khỏi nơi này, trợ lý không yên tâm, cẩn thận đi theo phía sau.
Cả người anh tản mát ra hơi thở vừa thô bạo vừa lạnh lùng, giống một con sư tử trong đêm tối sau một thời gian dài ngủ đông, đã sắp không kiềm chế được chuẩn bị cắn xé.
Trợ lý không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng lại sợ Lục Chính Đông sẽ gây ra chuyện gì đó.
Lục Chính Đông mở cửa xe, anh muốn khắc chế cảm xúc của bản thân, nhưng làm thế nào cũng không nhịn được, đóng sập cửa lái xe đi.
Trợ lý thở hồng hộc chạy tới, nhưng bất đắc dĩ, cậu ta chỉ có thể hít một bụng khói xe.
Hôm nay, Lục Chính Đông luôn luôn cao lãnh thong dong, tài giỏi kính nghiệp, vậy mà bỏ việc.
Lâm Kiều đợi mãi chưa đợi được lời giải thích, lại nghe được tin Lục Chính Đông xin nghỉ buổi chiều, có chút giận dỗi, đi tìm trợ lý của anh muốn hỏi rõ ngọn ngành.
"Anh ấy," Lâm Kiều quệt miệng, "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Trợ lý thật sự đau lòng Lục Chính Đông.
Từ khi bắt đầu vào nghề tới nay, cậu vẫn luôn theo Lục Chính Đông. Cậu nhìn thấy Lục Chính Đông bởi vì bị gia đình ngăn cản, thời gian đầu lăn lộn trong showbiz có biết bao nhiêu vất vả gian nan. Hiện giờ danh vọng đang ở đỉnh cao, lại phải ủy khuất bản thân đi diễn loại kịch bản này, lại còn bị loại phụ nữ ngực to não nhỏ, chỉ dựa vào khuôn mặt này nhục nhã như vậy.
Sắc mặt cậu cực kỳ không tốt, châm chọc Lâm Kiều một phen, sau đó đuổi cô đi.
Lâm Kiều đang yên đang lành bị sếp cậu ta chiếm tiện nghi, xong lại bị cậu ta châm chọc như vậy, tức giận bật cười.
Tính tình cô tuy rằng ương bướng, nhưng cũng rất độ lượng. Nghĩ đến đối phương là Lục Chính Đông còn biết giả vờ hơn cả cô, Lâm Kiều ngồi trong phòng hờn dỗi một lát, đang tính toán ngày mai khi Lục Chính Đông tới tìm cô giải thích, cô cũng phải tỏ thái độ với anh một chút rồi mới tha thứ cho anh.
Nào ngờ ngày hôm sau, Lục Chính Đông hoàn toàn không chịu cúi đầu.
Thái độ của anh đối với cô, dường như lại trở lại như lúc trước khinh thường và chán ghét, đôi mắt thâm trầm, chứa đựng âm hàn và hận ý.
Lâm Kiều cắn môi, ngón tay không tự giác xoa xoa miệng.
Anh ấy không nên tới tìm cô giải thích sao?
Nhưng vì sao, anh ấy giống như...... không muốn nhìn thấy cô.
Trong túi xách của cô hôm nay cố ý mang theo một gói kẹo to, cô có chút mê mang đá đá hòn đá nhỏ đến bên chân Lục Chính Đông.
Cô vươn tay túm túm ống tay áo của anh, nhìn anh ủy khuất lên án: "Hôm qua anh đi đâu vậy?......"
Ánh mắt Lục Chính Đông lạnh lùng, phất tay áo gạt tuột bàn tay đang túm tay áo anh của cô, lạnh lùng nói: "Lâm tiểu thư, xin hãy tự trọng."
"Tôi......" Nghe thấy những lời này, Lâm Kiều bất ngờ ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tràn ngập ủy khuất và thương tâm. Cô không dám tin, thanh âm run rẩy, cô nói, "Lục Chính Đông, anh có biết anh đang nói gì không?......"
Ánh mắt Lục Chính Đông toát ra một tia thống khổ, nhưng rất nhanh đã bị sự lạnh lùng cùng châm chọc thay thế. Buồn cười chính là, ngay cả hiện tại anh cũng vẫn bị cảm xúc của cô ảnh hưởng. Rõ ràng biết biểu tình ủy khuất muốn khóc của cô đều là giả, anh vẫn cứ khổ sở.
Anh nhắm mắt lại, chậm rãi nắm chặt nắm tay.
Trái tim quặn đau, tiếp theo, anh nghe thấy thanh âm đạm mạc của chính mình: "Lâm Kiều, cô không cảm thấy cô như vậy thực ghê tởm sao."
......
"Bụp."
Đêm dài lạnh lẽ tiêu điều, mặt hồ tĩnh lặng bị hòn đá ném xuống nổi lên tầng tầng gợn sóng.
"Lục Chính Đông...... tại sao anh chưa từng hỏi tôi."