Editor: Hari
Trời vừa sáng, xe của chương trình đã đợi sẵn dưới lầu.
Bọn họ hôm qua ăn ăn uống uống tới khuya, hôm nay thức dậy, sắc mặt mỗi người đều không quá tốt.
||||| Truyện đề cử:
Bảo Bối! Anh Xin Lỗi |||||
Hứa Thuận Kỳ híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Kiều một hồi, làm cho tóc cô muốn dựng ngược lên, ngước mắt nhìn lại.
Hứa Thuận Kỳ lập tức cúi đầu, khi ngước đầu lên lần nữa, đã lộ ra nụ cười tươi như ánh mặt trời, chào hỏi mọi người: “Hello, mọi người ngày hôm qua đã tụ họp rồi sao?”
Hôm qua khi Lâm Kiều đến, Kỳ Kỳ có gửi tin nhắn cho Tôn Đồng Trân, hỏi bọn họ có muốn đến tụ tập không. Nhưng, nhận được câu trả lời là mọi người chơi vui vẻ.
Cậu ta nói như vậy, giống như bọn họ cố tình bài xích cậu ta vậy.
Lâm Kiều không để ý lắm, nghiêng người kéo ống tay áo của Lục Chính Đông, nhỏ giọng nói thầm: “Anh có thấy kem chống nắng của tôi ở đâu không?”
Ánh mắt của Hứa Thuận Kỳ không dấu vết liếc nhìn hướng Lâm Kiều bên này, sau đó, cậu ta bày ra biểu tình đáng thương: “Đương nhiên, hôm qua em bị tiêu chảy, cũng không đi nổi.”
Cậu ta nói gì, Lâm Kiều không hề để ý.
Bởi vì cô đang lôi kéo Lục Chính Đông: “Anh không thấy sao? Hôm qua tôi bỏ vào trong túi của anh đấy, anh tìm lại xem nào.”
Lục Chính Đông bất đắc dĩ.
Đại tiểu thư khi ra ngoài, các thể loại chai lọ đều mang không ít. Lại ngại vất trong túi của mình quá nhiều đeo nặng, nên vất một đống sang cho Lục Chính Đông.
"Hôm qua em đưa cho tôi không phải kem chống nắng.”
Lâm Kiều giẩu môi, một lời khó nói hết ngước mắt nhìn Lục Chính Đông: "Thôi đi thôi đi, anh cái đồ… thẳng nam, tôi chắc chắn anh không biết mấy cái chai lọ tôi đưa cho anh là cái gì đúng không.”
Lục Chính Đông cúi đầu, bất đắc dĩ nói: "Tôi có phải ngốc đâu.” Anh duỗi tay, "Đưa túi của em đây.”
Lâm Kiều làm theo.
Chỉ lát sau, Lục Chính Đông đã tìm được kem chống nắng ở dưới đáy túi.
Lâm Kiều vui vẻ nhận lấy: “Anh thật lợi hại, tôi ghét nhất là tìm đồ.”
Lục Chính Đông phun ra một chữ: “Lười.”
“Ờ ——” Lâm Kiều không để bụng nghẹo nghẹo đầu, "Tự tìm đồ quá phiền, ở nhà đều là cha tôi tìm cho tôi.”
“Khi đi làm thì có Tiểu Đổng.”
Cô lại bổ sung một câu: “Hiện tại quay gameshow, đành phải phiền toái anh rồi, ai bảo anh là bạn trai của tôi chứ, haiz.”
“Nếu tôi không ở đây thì em phải làm sao?” Lục Chính Đông nghiêng đầu.
“Anh không ở đây à…” Lâm Kiều nhìn trái nhìn phải, sau đó hướng Lục Chính Đông phất phất tay, ý bảo anh lại gần một chút.
Lục Chính Đông bất động tại chỗ, chỉ chỉ lỗ tai.
Xùy.
Lâm Kiều ghét bỏ nhíu mày.
“Bye bye thì bye bye, người mới sẽ càng ngoan.”
Lục Chính Đông sớm đã đoán được cô nàng khẳng định không có lời lẽ hay ho gì.
Anh nhìn máy quay, lạnh lùng cong khóe miệng, lại hếch cằm chỉ chỉ người bên cạnh.
“Anh muốn làm gì. Anh muốn cáo trạng tôi?” Lâm Kiều lập tức ngó qua, nhăn mặt cảnh giác.
Lục Chính Đông nhìn Lâm Kiều, sau đó duỗi ngón tay che ở trước máy quay.
Nôn.
Lâm Kiều làm mặt quỷ.
“Nhìn xem người này, cáo trạng còn lén lén lút lút, nam nhân như vậy, không đáng.”
Kỳ Kỳ: “Hai người bọn họ luôn như thế sao?” Cô không thể tin nổi nhìn anh quay phim.
Chu Lệnh: “Wú hu~”
Anh quay phim:……
Anh quay phim: Cảm ơn, một đám quỷ ấu trĩ.
*
Điểm đến là phía đông sa mạc Khố Bố Kỳ, tên là vịnh Hướng Sa, là một sa mạc nhỏ, ở Hồi Hột cách đó không xa, thích hợp nghỉ ngơi cuối tuần.
Lâm Kiều bôi ba tầng kem chống nắng trên mặt, tay, chân, mặc quần thể thao màu hồng nhạt, đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng.
"Nữ sinh cấp 3.” Cô đi đến trước mặt Lục Chính Đông nhướng mày, chỉ chỉ anh, "Đàn ông trung niên.”
“……” Lục Chính Đông giật giật khóe miệng, “Cảm ơn ngài, ít nhất vẫn còn lưu lại cho tôi từ đàn ông.”
"Cần gì phải khách khí với chị.” Lâm Kiều giả vờ đáp lễ.
Muốn đi đến vịnh Hướng Sa cần phải ngồi một chuyến cáp treo dài, Lục Chính Đông đi vào trước, sau đó rất lịch sự vươn tay ra đỡ Lâm Kiều.
Lâm Kiều ghét bỏ nắm lấy ngón út của anh, sau đó không khách khí ngồi ở bên cạnh anh, thở dài một hơi.
Lục Chính Đông quyết định phối hợp diễn.
Anh mở miệng: “Lâm nữ sĩ, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài?”
Lâm Kiều lại thở dài một hơi.
"Trong lòng anh có phải đang mừng thầm không?”
Yết hầu Lục Chính Đông trượt trượt, nhưng anh vẫn duy trì nụ cười lịch sự: "Tôi không hiểu ý của ngài.”
Lâm Kiều không thể tin hít sâu một hơi: “Anh thật không biết?”
"Tôi ngồi cạnh anh a!!! Lần trước là ngồi đối diện, vậy mà nội tâm anh không cảm thấy mừng thầm sao???”
Lục Chính Đông: “……”
Lâm Kiều lại thở dài một hơi: "Anh biết tại sao tôi lại ngồi bên cạnh anh không?”
Lục Chính Đông trầm mặc vài giây: “Vì để tôi mừng thầm?”
Lâm Kiều: “……”
Cô phồng má: “Bởi vì ngồi đối diện anh, tôi sẽ phải nhìn một khuôn mặt đáng ghét.”
Lục Chính Đông bình thản ung dung gật gật đầu: “Cũng phải.”
Lâm Kiều: “Cũng phải cái gì?”
Lục Chính Đông: “Nếu nhìn thấy khuôn mặt này của tôi, làm cho em trà không nhớ cơm không muốn, thì chán ghét một chút cũng có thể chấp nhận.”
"Tôi…”
Lục Chính Đông nhàn nhạt nói: "Tôi hiểu rồi.”
Lâm Kiều hướng anh nặn ra một nụ cười, sau đó nén giận, nặng nề ngồi sang phía đối diện.