Bên trong truyền đến một giọng nói thanh thúy: “Ai vậy? ——”
Tiếp theo, một cái đầu xù xù ló ra.
Khi cô bé nhìn thấy Lâm Kiều, ánh mắt như phát ra tia sáng, kinh ngạc che miệng: “Kiều Kiều!”
Lâm Kiều: “?”
Cô nàng kích động: "Chị thật xinh đẹp!”
Đôi mắt cô gái nhỏ sáng bừng, dường như rất vui vẻ, nắm quần áo kích động dậm chân: “A a a, mẹ ơi con nhìn thấy tiên nữ rồi!”
“A, đợi đã, chị tới tìm Lục Chính Đông à?” Cô nàng ngó ngó đằng sau, cảm thấy có lỗi xoa xoa tay, “Anh ấy có việc đã ra ngoài rồi. Em là họ hàng của anh ấy, hi hi, trông phòng giúp anh ấy ạ, chị thấy bọn em trông có giống nhau không?”
Lâm Kiều chào hỏi: “Xin chào.” Cô nhìn kỹ, sau đó đưa ra một lời đánh giá hợp lý "Khá giống.”
“Ha ha, chị có muốn vào trong ngồi không, ngồi đợi anh ấy?” Cô gái nhỏ nhiệt tình mời mọc.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Lâm Kiều nở một nụ cười xa cách, vừa xoay người định đi lại quay đầu lại nói, “Em bảo anh ấy tới tìm chị là được.”
Cô gái nhỏ có chút mất mát trả lời "Vâng”, cô bé vừa lẩm bẩm lầu bầu vừa đóng cửa phòng, “Đã bảo anh cho mình đi gặp Kiều Kiều, nói đi nói lại, thật là không hiểu nổi, không phải là thẹn thùng sao… Cũng đâu phải là gặp người lớn trong nhà đâu, mình chỉ muốn nhìn chị dâu tương lai một chút mà cũng không được. Xì, thật nhỏ mọn. Không phải vẫn bị em gặp được rồi sao, cho anh tức chết.”
Lâm Kiều lười biếng trở lại phòng, chờ Lục Chính Đông.
Cô đoán, nếu không ngoài ý muốn, từ nay trở đi, Lục Chính Đông đã nằm gọn trong lòng bàn tay cô rồi.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô xỏ dép lê chậm rì rì đi ra mở cửa, khi nhìn thấy người tới là ai, bỗng dưng trừng lớn hai mắt.
Vui mừng làm cho cô không để ý đến hình tượng, hét to: “Lâm tiểu nhị ——”
Người con trai trước mặt mạnh mẽ dang rộng hai cánh tay.
Hốc mắt Lâm Kiều nóng lên.
Giây tiếp theo, cô đã được ôm vào lòng.
*
Khi còn nhỏ, Lâm Kiều rất thích đánh nhau.
Ừm, đối tượng cố định là Lâm Kỳ.
Người lớn trong nhà nhắc nhở cô: "Làm chị không được bắt nạt em trai.”
Lúc đó Lâm Kiều đang ngồi trên người Lâm Kỳ, cánh tay nhỏ mũm mĩm phất phất: “Không được!”
Cô dùng giọng trẻ con biện luận một câu không biết học được ở đâu: "Mọi người không hiểu, bây giờ mà không đánh, sau này đánh không lại!”
Cô cảm thấy người lớn thật phiền phức!
Cô phải đánh thằng em trai này!
Lâm Kiều “ngao ô” một tiếng, lại chuyên tâm tiếp tục cuộc hỗn chiến.
Lâm Kiều khi học mẫu giáo, đã biết cách kiêu căng ngạo mạn sai bảo Lâm Kỳ.
Rất nhiều người hâm mộ cô, nói: "Cậu sướng thật, có một người em trai nghe lời như vậy.”
Cô khi đó, người nhỏ xíu, da trắng hồng, thắt hai bím tóc, ra vẻ vung tay lên: "Hứ! Các cậu không hiểu, cứ đánh nhau nhiều là được!”
Ba mẹ cũng dặn dò cô: “Không thể hung dữ với em trai như vậy!”
Cô khi đó cất giọng trẻ con vỗ vỗ ngực: “Con coi nó là em trai nên mới hung dữ với nó như vậy, trẻ con cần phải giáo dục từ nhỏ!”
Mọi người xung quanh nghe cô nói vậy cười muốn điên luôn.
Nhưng không sai, Lâm Kỳ không phải là em trai ruột của cô.
Hai nhà bọn họ đều họ Lâm, nhưng không có quan hệ họ hàng. Nhưng nhiều năm nay, Lâm Kiều đều chăm sóc Lâm Kỳ như em trai ruột.
Năm thi đại học, Lâm gia gặp chuyện không may, hai người vốn dĩ đã hẹn nhau cùng vào đại học X, cuối cùng một người phải tiến vào showbiz, một người xuất ngoại du học.
Hai người đi dạo trên con dường nhỏ.
Lâm kỳ cười tự giễu: “Trước kia vẫn luôn cảm thấy cậu chỉ lớn hơn tôi mấy tháng mà suốt ngày lấy thân phận chị lớn chèn ép gây sự với tôi. Nhưng đến khi…”
Lâm Kiều “Ừm?” một tiếng, chặn ngang lời nói của cậu: "Chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi mà còn nhớ?”
“Không. Tôi cảm thấy rất vui.” Lâm Kỳ gãi gãi ót, “Lúc trước khi cậu gia nhập showbiz, tôi còn cãi nhau một trận với mẹ…”
Lúc ấy, Lâm Kỳ không phục: “Trước kia đều là cậu ấy che chở cho con, chúng con đã cùng nhau đồng cam, chẳng lẽ không thể cùng nhau cộng khổ sao? Cậu ấy không có gia đình chống lưng, làm sao mà lăn lộn trong cái giới showbiz điên loạn ấy được? Con muốn gia nhập showbiz cùng với cậu ấy!”
“Lúc ấy tôi quá ngây thơ.” Lâm Kỳ cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ.
Bọn họ nói, bảo hộ cũng không phải bảo hộ như vậy, con phải trở nên mạnh mẽ mới có thể che mưa che nắng cho Lâm Kiều.
“Có thời gian, tôi ngày nào cũng ở trên mạng cãi nhau.” Lâm Kỳ bĩu môi, “Những người đó thực nhàm chán, nói cậu này nọ…”
Lâm Kiều vỗ đầu Lâm Kỳ: “Đó là họ ghen ghét chị của cậu quá xinh đẹp!”
Hai người bọn họ vừa nói vừa cười, gió đêm nhẹ thổi.
Lâm Kiều đang đắm chìm trong niềm vui gặp lại bạn cũ, hoàn toàn không nghĩ đến, con đường bọn họ đang đi này, mấy tiếng trước, cũng có hai người đi dạo giống như bọn họ bây giờ.
Cô lúc đó, khuỷu tay chống trên thành ban công cách đó không xa, nhàn nhạt nhìn hai người phía dưới.
Giống hệt như Lục Chính Đông lúc này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT