Lúc này là tháng ba, tháng tư, vừa đúng mùa hoa cải dầu đang nở rộ, trường học tổ chức đi du xuân —— nhưng thực ra là một hình thức học tập trá hình, bài tập mỹ thuật của bọn họ phải hoàn thành ở đây.
Hoàng Lĩnh nổi tiếng nhất mùa thu, tiếp theo chính là mùa hoa cải dầu. Cảnh ở Vụ Nguyên tương đối phân tán, mấy địa điểm cách nhau cũng không quá xa, nhưng một đám người đi đi về về cũng tương đối phiền phức. Hoàng Lĩnh là ngọn núi có từ xa xưa, trên núi có rất nhiều cảnh đẹp, đường lên đỉnh núi có những căn nhà đất cổ xưa đủ hình dạng, ở giữa là một con đường bán đầy đồ ăn, hướng lên trên nữa là cầu kính ——địa điểm quay "Hoan lạc tụng". Đi qua cầu kính sang nửa bên kia núi, là có thể nhìn thấy một mảnh hoa cải dầu rộng lớn đang nở vàng rực rỡ.
Chu Lệnh trước đây đã nghe nói hoa cải dầu của Vụ Nguyên Giang Lĩnh là tuyệt tác đệ nhất, hôm nay nhìn thấy nhưng vẫn hơi có chút tiếc nuối.
Lâm Kiều mơ mộng cả đêm, thoa hai lớp kem che khuyết điểm cũng không che được quầng thâm mắt, cả người phảng phất bị mây đen bao phủ, mặt mũi xầm xì.
Buổi học mỹ thuật này cũng không ai sốt ruột, bọn họ ăn tạm một chút đồ ăn vặt, đậu phụ nóng vào bụng, tâm tình Lâm Kiều đã tốt hơn không ít. Cũng hết cách, cô chính là như vậy, tính tình cổ quái, tới nhanh đi cũng nhanh.
Khóa tình yêu hẳn là thứ mà mỗi một địa điểm vui chơi đều không thể thiếu, không cần biết ở địa điểm đó trước đây có câu chuyện sâu xa gì không, tóm lại không có thì cũng phải kiếm cho có, đơn giản như một câu chuyện tình yêu lâm li bi đát gì đó, người nghe thương tâm, rơi lệ —— đều là những câu chuyện để kiếm tiền mà.
Mấy cặp đôi bọn họ cũng không phải là người yêu thật, mấy người đứng ở kia ngó nghiêng ngắm cảnh, vòng vài vòng, đang định quay về, đạo diễn ở ngoài hô lên ——
"Đến cũng đã đến rồi, bày ra chút bộ dáng, viết vài câu chúc phúc tình yêu đi."
Cũng không phải là chuyện gì khó giải quyết, mấy người nhìn nhau, Kỳ Kỳ ngồi xuống đầy tiên, nhận lấy con dao nhỏ và ổ khóa do người bán hàng đưa tới, cúi đầu xiêu xiêu vẹo vẹo khắc chữ lên.
"Em viết cái gì đấy?" Chu Lệnh rướn cổ muốn xem.
Kỳ Kỳ đập đầu anh ta một phát: "Đi qua một bên đi, đừng quấy rầy em viết."
Chu Lệnh hậm hực "xì" một tiếng, cũng tìm một cái khóa vùi đầu mân mê.
Lâm Kiều không nghĩ ra phải viết cái gì, cầm khóa ở một bên phát ngốc, Lục Chính Đông cũng đang trầm tư.
Không nghĩ tới Chu Lệnh ngáo ngáo lại viết nhanh nhất, anh ta lướt nhanh như một cơn gió chạy đi treo ổ khóa, sau đó lại nhảy nhót trở về: "Yeah! Tôi là người đầu tiên ~"
Kỳ Kỳ:......
Phục rồi, chuyện này có cái gì mà cũng phải khoe khoang.
"Anh viết cái gì đấy?"
Chu Lệnh sờ sờ gáy: "... Không biết viết gì, lên Baidu search một câu."
Anh ta search được một câu: "Mong bạn tiền đồ như gấm, vui vẻ suốt quãng đời còn lại. Mong cho bạn ước gì được nấy, không sợ khó khăn. Mong bạn hiểu rõ thế sự, không gặp phải tranh chấp."
Kỳ Kỳ:......
Tốt, cực kỳ phù hợp với hình tượng ngáo ngáo của anh ta.
Lâm Kiều ở bên này nghe được, bị tên ngáo này làm cho suýt bật cười thành tiếng, khuỷu tay chống trên đầu gối, bàn tay đỡ mặt, hỏi người bên cạnh: "Này, anh viết cái gì vậy?"
Hỏi xong mới ý thức được người bên cạnh là Lục Chính Đông, khóe miệng bị chọc cười đang giương lên trong nháy mắt lại rũ xuống, cô cảm thấy hơi xấu hổ, lại phải bày ra bộ dáng muốn trả lời hay không thì tùy.
Lục Chính Đông có chút kinh ngạc, ánh mắt từ phương xa chuyển qua trên người cô, ánh mắt anh đen nhánh, trong mắt có chút ý tứ khó nói, cặp mắt kia tựa như chứa đựng tất cả tình cảm của chủ nhân, phức tạp, làm cho trong lòng Lâm Kiều cảm thấy hoảng loạn.
Trong chớp nhoáng, cô nhớ tới lời Lục Chính Thiến nói tối hôm qua "Ấn tượng của anh em đối với chị rất tốt", "Em còn tưởng rằng", "chị dâu...", radar cảnh giác toàn thân nháy mắt dựng thẳng lên.
Lục Chính Đông không biết Lục Chính Thiến đã nói gì, ánh mắt anh lướt qua cô, đem phản ứng của cô thu hết vào đáy mắt, cười như không cười "a" một tiếng, nhàn nhạt nói: "Cô muốn biết à?"
Lâm Kiều đã buột miệng hỏi, nhưng còn cố cứng đầu cứng cổ, câu "không muốn" lượn ở đầu lưỡi mấy giây, miệng vẫn không thể nào mở ra được, chỉ có thể trái lương tâm hừ hừ hai tiếng.
Bỗng nhiên cô nhớ tới thủ đoạn ghê tởm chết người không đền mạng kia, giống như tìm được cứu tinh, vỗ vỗ đầu hai cái, giả bộ như mấy nhân vật tiểu tiên nữ trong phim truyền hình, vén tóc, nghiêng đầu, nháy mắt nói: "Anh Lục Chính Đông, lời chúc phúc tình yêu của anh chẳng lẽ không có em hay sao? Người ta đáng yêu như vậy, ôn nhu như vậy, thiện lương như vậy, anh còn muốn em phải hỏi ra lời sao? Là đàn ông phải nên chủ động nói cho người ta chứ."
Lục Chính Đông buồn cười nhìn cô, Lâm Kiều diễn trò một chút cũng không khó khăn, cũng không cảm thấy mất mặt, chỉ là cặp mắt đào hoa câu nhân kia tràn ngập sự trêu chọc, Lục Chính Đông như có như không hơi ngẩng đầu, trầm ổn lên tiếng: "Cô qua đây chút."
Tên đã lên dây, không thể không bắn. Lâm Kiều lê bước chân đi qua, đi chưa nổi vài bước, lại ngừng lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Chính Đông đột nhiên cầm lấy cổ tay cô, kéo cô đến trước người mình. Ngón tay anh chạm đến lọn tóc đang rủ trước mặt cô, cúi đầu: "Cách xa như vậy nghe được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT