Đỗ Hành chính là ở phía sau, thừa dịp hai người cùng Kinh Mặc nói chuyện liền chuồn ra ngoài.
Hắn dĩ nhiên không phải đến để thăm thân hữu, vốn dĩ lần trước hắn trở về từ Côn Lôn Sơn thực sự qua một đoạn ngày thái bình, ở Bách Hoa cốc an tâm trồng hoa nuôi cây cỏ không nói, thiên đế còn ngự ban cho hắn một lọ Bách Hoa Tửu tiến cống, với pháp lực của Đỗ Hành uống xong một chén liền say đến ngay cả bản thân là ai cũng không biết. Hắn say tỉnh, tỉnh say, danh xứng với thực sống mơ mơ màng màng.
Thẳng đến có một ngày bị người đánh thức từ trong mộng.
Trợn mắt vừa nhìn liền thấy Quyển Liêm Tướng Quân bên cạnh thiên đế, Đỗ Hành đã biết bản thân có thể lại gặp chuyện xui nữa rồi. Quả nhiên, thiên đế lại muốn phái hắn đi yêu thành dưới Lan Châu thành của thế gian, tìm một chỗ gọi là Khán Vân Đài gì đó, sau khi tìm được lại chờ phân phó, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thiên đế cũng sẽ hội hợp cùng hắn ở Quang Bạch Thành.
"Vì sao lại là ta?" Đỗ Hành Tinh Quân hỏi, dĩ nhiên, hắn cũng không dám hỏi thiên đế, vì vậy liền hỏi Quyển Liêm Tướng Quân.
Quyển Liêm vội vàng che miệng: "Ta bất quá là một người ở bên cạnh phụng dưỡng, nào biết tâm tư thiên đế."
Đỗ Hành đã hiểu rồi, hắn là đã biết cái gì nhưng không thể nói.
"Vọng Vân Đài...." Đỗ Hành mặc niệm, cũng không hỏi thăm người qua đường như trước đó nữa, cũng không phải hắn sợ có người chú ý mà là hắn đến Quang Bạch Thành đã có mấy tháng rồi, gần như tất cả mọi chỗ đều đi qua, chính là không có một chỗ gọi là Vọng Vân Đài.
— Nếu như thực sự không cách nào, ngươi cắt cổ tay của mình, nếu Khán Vân Đài ở lân cận, hẳn là sẽ có cảm ứng.
Đây là một câu nhắc nhở cuối cùng của thiên đế, Đỗ Hành tuy rằng không giải thích được nhưng là vững vàng nhớ kỹ. Bất quá hắn sợ đau, lại sợ máu tiên nhân dẫn đến một ít thứ không sạch sẽ trong thành hắn khó có thể ứng phó, cho nên chậm chạp không dám động thủ.
Sơn thánh đều đến Quang Bạch Thành, còn có con khuyển yêu bên cạnh nàng, Đỗ Hành Tinh Quân không ngốc, đoán không được lai lịch của nàng lại có thể bản năng nhận biết nàng cũng không phải người lương thiện, hiện tại các nàng ngày ngày giám thị, thật vất vả mới tìm được một cơ hội, nếu vẫn không động thủ sợ là không còn kịp rồi.
Đỗ Hành dưới chân khởi phong, bay đến một tòa hoang viện không người, đầu tiên hắn móc ra một bộ lá bùa chữ triện, bóc ba lá ném tới không trung, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, dán bên môi nhắm mắt thao niệm.
Mọi nơi trong góc phòng bỗng nhiên có âm thanh tất tất tốt tốt, dường như độc xà thè lưỡi, nhẹ nhàng lấy Đỗ Hành Tinh Quân làm trung tâm mà tiếng gần.
Đỗ Hành đánh bạo, rốt cục niệm xong phù văn, hô to một tiếng: "Phá!"
Một tiếng kêu thê lương của nữ nhân nổ tung sau lưng hắn.
Đỗ Hành da đầu tê rần, suýt nữa bị dọa quỳ trên mặt đất, hắn lòng còn sợ hãi mà nghĩ: May mà bản thân niệm nhanh, nếu không hiện tại đã bị quỷ nuốt mất.
Thiên đế a thiên đế a, rốt cuộc vì sao ngươi muốn cho một tiểu tinh quân nhỏ nhoi như hắn đến làm chuyện này?
Thật ra việc này cũng không thể trách Phong Tuấn, năm đó hắn phong ấn Sở Tỳ trận pháp liên đới đến vài đại trận thượng cổ, thiết trí rắc rối khó gỡ, những trận pháp này như bánh răng nối tiếp chuyển động, có một trận pháp đúng lúc rơi vào Bách Hoa cốc của Đỗ Hành. Lúc Đỗ Hành Tinh Quân phi thăng chức vị cùng địa điểm nhậm chức là do thần tiên chuyên tránh an bài, Bách Hoa cốc cũng không phải vùng cấm, mà dường như gặp phải "đại vận".
Bốn vạn năm trước, phong ấn có kiên cố thế nào cũng đã có chút buông lỏng, huống hồ có chút trận pháp đã hơn mười vạn năm, càng là lung lay sắp đổ. Thế gian mấy năm nay sở dĩ tai hoạ chiến tranh liên miên, ma tu, yêu tu, quỷ tu ùn ùn kéo đến, có liên quan rất lớn với việc phong ấn buông lỏng.
Hắn lần này hạ phàm, đầu tiên là vì gia cố phong ấn, thứ nhì mới là cùng Khương Ương du ngoạn nhân gian. Nghĩ cũng biết, một đế vương đa nghi mẫn cảm mà lại chí công vô tư, nếu không phải địa điểm là Lan Châu thành thì tại sao lại có tâm đi chơi, an tâm lưu vong ở biên thuỳ tây nam?
Vạn năm cùng phong ấn làm bạn, trên người Đỗ Hành ít nhiều nhiễm khí tức, cho nên Phong Tuấn mới có thể phái hắn đi Côn Lôn Sơn, dùng đó nhằm tìm được chu ti mã tích xem Sở Tỳ có phục sinh hay không, cũng bởi vậy Phong Tuấn mới phái hắn đến Quang Bạch Thành, tìm kiếm mắt trận đã mất.
Đại trận đã thái cổ, có chút cũng không phải Phong Tuấn lập ra, Nữ Oa cùng Phục Hy đã từng trấn qua vài con yêu thú, phương vị của mắt trận bọn họ chỉ kịp nói ra vị trí cơ bản, nhưng chưa dẫn Phong Tuấn đến, mắt trận trấn giết yêu thú ở nơi nào, phải tự mình đi tìm.
Đỗ Hành cắn răng nhắm mắt, cầm chủy thủ hung hăng cắt một đường trên cổ tay, huyết châu từ đó tuôn ra, tay của Đỗ Hành nắm chặt cổ tay, máu tươi chỉ lơ lửng ở giữa không trung, hắn thở phào nhẹ nhõm, chờ máu chảy gần nửa tách, vội vàng nhe răng nhếch miệng cầm máu cho bản thân.
Hắn lúc này mới cố tình nhìn máu tươi này.
Kết giới của Quang Bạch Thành phân năm phương vị, kết giới kéo dài thiên lý, nhiều quỷ vực tối tăm, một ít cặn bã chỉ sinh tồn ở nơi âm u. Trên Quang Bạch Thành là mặt đắt, bầu trời là thành dùng trận pháp sở tạo, chỉ có ánh mặt trời mọc ở phía đông lặn ở phía tây, mô phỏng ngày đêm của nhân gian, căn bản không có mây, làm sao có Vọng Vân Đài.
May mà Đỗ Hành học qua một chút ngũ ngũ mai hoa, mấy ngày nay hắn ở trong thành cũng không phải đi không công, nếu nơi đây hiện tại không mây như vậy trước kia thì sao? Hắn vẽ ra bản vẽ thật to, mỗi ngày bổ sung, cuối cùng cũng để hắn tính toán ra phương vị có khả năng nhất.
Máu của Đỗ Hành dùng một loại tốc độ cực chậm kéo thành một đường, sau đó thoát ly cổ tay Đỗ Hành, dĩ nhiên một đường đứng thẳng trên mặt đất, giống như kim la bàn mất khống chế điên cuồng chuyển động.
Đỗ Hành sợ đến lui lại một bước: "....."
Ngươi là điên rồi sao?
Chuỗi huyết châu tự mình chuyển vài vòng quanh ba nén hương, bỗng nhiên nổ tung thành một đoàn huyết vụ, mơ hồ hiện ra một tòa phủ đệ lộng lẫy rường cột chạm trổ, hình ảnh kia chỉ thoáng chốc liền biến mất. Đỗ Hành lại nheo lại đôi mắt, nếu như hắn không nhìn lầm, trước cửa phủ đệ dường như treo một tấm biển, mặt trên rồng bay phượng múa viết ba đại tự — thành chủ phủ. Cách chỗ hiện tại của Đỗ Hành không xa.
Thành chủ hiện tại của Quang Bạch Thành gọi là gì, Đỗ Hành hồi tưởng, hình như gọi là Vân Nham gì đó?
Lẽ nào 'vân' trong Vọng Vân Đài này chính là ám chỉ họ vân của thành chủ, mà không phải chỉ nơi có thể nhìn thấy mây nhất? Không nên a, đó chẳng phải chứng tỏ tính toán trước đó của hắn đều là không đáng một đồng, chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết, nghĩ như vậy thật đúng là cảm thấy tổn thương tự tôn.
Nếu đã tìm được mắt trận ở ngay thành chủ phủ, Đỗ Hành dự định đi trở về.
Nhiệm vụ của hắn dừng ở đây đi, thứ nhất, thành chủ phủ là loại chỗ gì, cũng không phải một tiểu tinh quân như hắn có thể đi vào, không bằng ở chỗ này chờ thiên đế đến, cho dù lập không được công, cũng không đến mức bị phạt, thứ hai, hôm nay hắn trộm trốn đi một lần, không có nghĩa là còn có cơ hội lần thứ hai, lần này trở lại còn không biết con khuyển yêu kia sẽ làm gì hắn. Ngôn ngữ uy hiếp xem như tốt rồi, nếu như động thủ hắn cũng phải cố chịu.
Đỗ Hành kinh hồn táng đảm nghĩ: Có sơn thánh ở đây, nàng sẽ không đến mức giết hắn đi.
* * * * * * * *
Sở Tỳ hỏi Kinh Mặc: "Ngươi là nói, ngươi từ lòng đất nơi cực Tây đến, phụ thân là một con rồng, có phải hắn là mặt người thân rồng hay không."
Khương Ương nói qua nàng vẫn còn nhớ rõ ràng.
— Ở cực tây có một ngọn núi, tên viết Chung Sơn, trên núi có cây Nguyên Thần Quả, lá tròn thân đỏ, hoa vàng quả đỏ, một vạn năm nở hoa, một vạn niên kết quả, một vạn năm quả chính, một lần chỉ kết một quả. Đem Nguyên Thần Quả hái xuống ăn tươi là được.
— Năm đó Bất Chu Sơn sụp đổ, trụ trời cũng đổ, thiên địa cách cục đổi chỗ, có rất nhiều chỗ đều biến mất dưới nền đất, trong đó bao gồm Chung Sơn. Còn có ngọn núi này là có sơn thần, tên là Cổ, mặt người thân rồng, cũng có khả năng triệt địa thông thiên.
Trái tim của Sở Tỳ bắt đầu phấn khởi, chỉ cần người thanh niên này nói phải, như vậy là có thể xác định hắn là nhi tử của Cổ, có hắn ở đây, sao còn phải lo tìm không được Chung Sơn, hài tử này dễ lừa gạt như vậy, cướp đoạt Nguyên Thần Quả chắc là chuyện dễ dàng.
Ai biết Kinh Mặc dĩ nhiên gắt gao mím môi, không nói một tiếng.
Vẻ mặt của hắn tựa hồ khó xử, rồi lại trợn tròn mắt mong chờ Sở Tỳ, hy vọng nàng nói một chút lời gì đó.
Sở Tỳ: "....."
Ta thực sự không biết thế giới nội tâm của con ngạc này.
Kinh Mặc nhìn nàng, nàng quay đầu muốn nhìn Côn Lôn, Côn Lôn lần này cũng không biết Kinh Mặc muốn biểu đạt cái gì, ba người vì vậy mắt to trừng mắt nhỏ đứng trên đường, dần dần đưa tới rất nhiều người chú ý, có người ngày đó thấy qua Sở Tỳ cùng Kinh Mặc tranh đấu, đoàn người bắt đầu nghị luận.
Sở Tỳ nhân tiện nói: "Chúng ta đi vào bên trong nói chuyện."
Sở Tỳ đi trước tiên, Côn Lôn theo sau lưng nàng, Kinh Mặc cuối cùng, ba người lên cầu thang, một đường đến nhã gian, Kinh Mặc vẫn là lặng im không nói, tay lại nắm thật chặt thắt lưng da hổ.
Sở Tỳ: "Ta đi gọi một chút cơm nước."
Kinh Mặc lập tức ngẩng đầu nhìn nàng.
"Không phải ngươi đói bụng sao?"
Hắn gật đầu.
"Vậy không phải được rồi sao." Sở Tỳ nói với Côn Lôn: "Ta đi xem trước."
Ngay sau đó dùng khẩu âm nói: Ngươi tìm cách đi.
Côn Lôn gật đầu.
Nàng tận lực kéo dài một đoạn thời gian, lúc vào phòng Côn Lôn nhẹ nhàng lắc đầu với nàng, biểu thị vẫn không có thu hoạch gì. Lần này vô luận Côn Lôn khách sáo thế nào hoặc dùng thân phận bản thân đồng giá trao đổi hay là học theo Sở Tỳ dẫn dụ khiến hắn mở miệng cũng không có hiệu quả.
Hắn như là bỗng nhiên biến thành một cái hồ lô còn là loại bị nhét kín miệng.
Sở Tỳ nghĩ có phải câu nói đến phụ thân kia đã chạm đến việc gì không thể nói, con ngạc này nói năng thận trọng, cũng không dám nói thêm một câu.
Cơm nước lên đến, Kinh Mặc cầm đôi đũa phát hiện thực sự không biết sử dụng, liền hỏi Sở Tỳ: "Ta có thể dùng tay sao?"
Sở Tỳ vừa nhấc mi: "Xin cứ tự nhiên."
Trà đủ cơm no.
Kinh Mặc hỏi: "Ngươi là nữ nhi của phụ thân ta sao?"
Sở Tỳ cùng Côn Lôn liếc nhau, mở miệng nói: "Phải."
Thanh niên hàm hậu này bỗng nhiên nở nụ cười, dáng vẻ của hắn ngày thường ngay thẳng, mi dài mắt đen, sóng mũi cao ngất, cười rộ lên dĩ nhiên có một loại anh tuấn vô cùng đoan chính.
Kinh Mặc chỉ nở nụ cười trong chớp mắt, sau đó liễm tiếu ý, dùng một loại thần sắc nghiêm trọng nói: "Ngươi không nên trở về nữa."
"Vì sao?"
"Phụ thân bảo ta ra ngoài tìm ngươi, gọi ngươi không nên trở về, cũng không để ta trở lại."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play