Tiếu Mạn Sinh lần nữa tỉnh dậy đã là vào hai ngày sau. Cô mở mắt ra liền nhìn thấy Dịch Quân đang ngồi cạnh giường nhìn cô chăm chú, thoáng chốc mồ hôi lạnh liền túa ra, thử nghĩ xem khi bản thân đang ngủ liền cứ có người cứ dõi theo mình không chớp mắt lấy một cái ai mà chịu nổi cơ chứ.
Dịch Quân phát hiện Tiếu Mạn Sinh tỉnh cũng không có tỏ ra vui vẻ đỡ cô dậy, hắn vẫn trầm mặc nhìn cô. Một người ở trên giường, một người ở cạnh giường cứ như vậy mắt đối mắt. Không khí này dường như có chút không ổn, Tiếu Mạn Sinh tinh tường cảm nhận được Dịch Quân có chút thay đổi khác thường. Trước kia lúc lần đầu gặp mặt, Dịch Quân chính là dạng mỹ nam tử ôn hòa, lười biếng, tạo cho người khác có cảm giác như một người anh trai nhà bên thân thiện, có chút phúc hắc nhưng không khiến người khác chán ghét. Hiện tại, mặc dù vẫn là khuôn mặt đó, Dịch Quân lại mang cho người khác cảm giác nguy hiểm, một ánh mắt của hắn như muốn đem người khác đẩy xuống vực sâu vạn trượng.
Cô muốn nói gì đó nhưng mở miệng lại không biết bắt đầu như thế nào. Cô và Dịch Quân rời xa nhau đã hơn nửa năm. Nửa năm này không biết hắn trải qua những gì, không biết tâm tính của hắn ra sao, cô lại không phải dạng người biết nhìn mặt hiểu lòng người. Tiếu Mạn Sinh cứ chần chừ muốn nói lại thôi. Dịch Quân đặt tay lên đỉnh đầu cô xoa vuốt một hồi, cười rộ lên:
- Xa lạ ta vậy sao?
Vốn cũng đâu phải là quá thân quen chứ? Tiếu Mạn Sinh trầm mặc, câu đầu tiên hỏi hắn lại liên quan đến Diêu Man:
- Diêu Man đâu rồi?
Ánh mắt Dịch Quân lóe lên tia sáng khác lạ. Hắn ngưng lại một lúc, giống như đang suy ngẫm, một lúc sau mới trả lời:
- Chắc là về căn cứ Bạch Hổ.
Hắn hàm hồ không rõ nghĩa nói càng khiến Tiếu Mạn Sinh thêm nghi ngờ. Cô nghiêng người về phía trước, túm lấy tay áo hắn dồn dập hỏi:
- Thật sự là về căn cứ sao? Ngươi không làm gì cô ấy chứ?
Dịch Quân kinh ngạc nhìn Tiếu Mạn Sinh. Chẳng phải lúc trước cô đều tỏ vẻ đề phòng với Diêu Man sao, bây giờ lại lo lắng cho sống chết của cô ta? Vậy nhưng, Dịch Quân vẫn dùng vẻ mặt nghiêm túc trấn an cô:
- Hiện tại cô ta ở căn cứ Bạch Hổ cũng có tiếng nói nhất định, nếu như cô ta xảy ra chuyện, chắc chắn căn cứ Bạch Hổ sẽ không im hơi lặng tiếng như vậy đâu.
Đương nhiên, Dịch Quân rất không phúc hậu nuốt lại câu sau, nếu như không có người cố tình muốn áp xuống.
Tiếu Mạn Sinh dù sao cũng vừa tỉnh lại, cô cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, Dịch Quân vừa đỡ cô nằm xuống giường, hai mắt cô đã híp lại thành một đường thẳng. Tiếu Mạn Sinh trước khi hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ, không quên nhắc nhở Dịch Quân:
- Nhất định đừng động vào cô ta, có gì đợi ta tỉnh rồi nói tiếp.
Dịch Quân sủng nịch giúp Tiếu Mạn Sinh đắp lại chăn, đặt lên trán cô một nụ hôn phớt qua, đáp ứng:
- Nhất định!
Tầm mắt Tiếu Mạn Sinh mơ hồ, hai tai cũng nghe không rõ, sau cùng, Dịch Quân còn lẩm bẩm năm chữ:
- Nếu cô ta còn sống...
Tiếu Mạn Sinh sau đó không hề có lấy một cơ hội để gặp lại Diêu Man lần nữa. Ngày hôm đó cô ngủ thêm nửa ngày nữa rồi bắt đầu quay về căn cứ Bàng Trạch với Kim Ưu. Nói thế nào thì bản thân cũng là người tự nguyện đầu nhập căn cứ Bàng Trạch, cũng không thể cứ lưu lại ở căn cứ khác, khó tránh người bên dưới sẽ nổi dị tâm. Mà dù trở về, Tiếu Mạn Sinh vẫn không quên ác ý lần đó của Diêu Man, cô có cho người đi thăm dò tin tức, tìm vị trí của cô ta, tất cả đều như mò kim đáy bể. Một người được cho là trung tâm của thế giới này, sau này sẽ bước lên đỉnh cao của nhân loại lại như bốc hơi hoàn toàn khỏi thế gian, thậm chí Tiếu Mạn Sinh còn có ý nghĩ hoang đường cô ta cũng xuyên không đến một thế giới khác giống như cô rồi.
Dịch Quân đối với việc làm của Tiếu Mạn Sinh luôn có một sự dung túng không hợp lẽ thường. Sau khi tìm được cô, hắn so với trước kia càng thêm bám dính, bám đến tận căn cứ Bàng Trạch vẫn không thể tách rời. Kim Ưu bị phiền đến sợ, không nói hai lời giao cho hắn giấy thông hành của căn cứ, mặc kệ đằng sau Tiếu Mạn Sinh có thêm một cái đuôi Dịch Quân. Người ta là người thực lực sô một của căn cứ Thanh Long đó, muốn làm cái đuôi của người khác cũng đủ trát thêm mấy phần mặt mũi.
Tiếu Mạn Sinh mấy ngày hôm nay trong người luôn mệt mỏi, lúc nào cũng lờ đờ như bị ai rút hết sinh khí. Tình trạng này không những không khá lên mà còn càng trầm trọng hơn. Cô luôn có cảm giác dường như cô xuyên không đến đây là vì một người hoặc vật nào đó, hiện tại thứ đó bị phá hủy, đồng dạng cô cũng phải biến mất. Cô không thuộc về thế giới này, là một sai số được phép tồn tại vì thứ kia. Cô ghét cảm giác này, toàn bộ mạng sống của bản thân nằm trong tay một thế lực siêu nhiên nào đó, rất khó chịu.
Dịch Quân tinh tường nhận ra biểu tình của Tiếu Mạn Sinh biến hóa, nắm lấy một tay của cô ôm vào lòng. Hắn dúi đầu cô vào hõm vai, vòng tay ra sau vỗ nhẹ lên lưng cô:
- Không sao, không sao cả, đừng sợ.
Tiếu Mạn Sinh run rẩy ôm lấy hai tay. Bỗng tinh thần lực của cô rung lên hồi chuông cảnh báo nguy hiểm. Từ một nơi xa xôi, có một khí thể mãnh liệt đang không ngừng khiêu khích, muốn cùng với Tiếu Mạn Sinh so đấu một mất một còn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play