Sau cuộc trò chuyện, Tiếu Mạn Sinh trầm ngâm không nói. Tần Minh Tu thì vẫn bình tĩnh mà gọi đồ ăn sáng đem lên phòng, giống như tất cả mọi chuyện đều không đả động được đến hắn.
Nhìn lại thì Tần Minh Tu có tố chất của người xuyên không qua nhiều không gian hơn cô nhiều. Anh tách bạch hoàn toàn những sự việc trong các thế giới, không hề nhập tâm vào nó, đến lúc rời đi cũng không vướng bận, lạnh lùng đến mức thái quá nhưng lại rất hợp lí.
- Anh có biết đây là thế giới trong truyện không?
- Truyện? Tôi không hay đọc sách cho lắm.- Tần Minh Tu lắc đầu.
Vậy là hắn không biết về những cuốn tiểu thuyết kia, cũng không hề nắm bắt được cốt truyện. Vậy mà hắn mỗi khi xuất hiện đều như cá gặp nước, chẳng khác nào con cưng của trời, xuất hiện liền có thể đàn áp mọi ánh sáng của nhân vật từ qua đường đến phản diện, ngay cả nhân vật chính cũng ngả mũ kính nể.
Mà trong thế giới này, Tần Minh Tu không xuất hiện lộ liễu như muốn thông báo cả thế giới biết hắn muốn đi thống trị nhân sinh, vậy mà sau đó cô lại phát hiện, một mình hắn ăn suất cơm của bao nhiêu diễn viên. Từ nam chính đến tiểu đệ của nam chính, ánh sáng của nam chính. Không biết liệu hắn còn có lớp da của nhân vật kinh thế hãi tục nào nữa.
Màn đêm âm u buông sớm xuống trấn nhỏ tiêu điều hoang vắng. Vào thời điểm khi bóng tối nuốt chửng mọi cảnh vật, dường như trong đó cũng đang có một thứ tà ác nào đó xâm chiếm dần thị trấn này.
Tiếu Mạn Sinh bỗng mở bừng mắt, sắc đỏ lưu chuyển nơi đáy mắt vừa yêu dị vừa lạnh lẽo. Nơi đáy mắt trống rỗng thật ra đã nhìn thấu toàn bộ mọi ngóc ngách xung quanh thị trấn. Mà điều làm cho cô ngay lập tức tỉnh giấc chính là, có một căn nhà trống rỗng không có người.
Tiếu Mạn Sinh từng thăm dò toàn bộ Biên Hòa trấn, dựa vào tinh thần lực mà trí nhớ của cô khá tốt, cô nhớ rằng đây là căn nhà của một bà cụ  không có con cái, hàng ngày nhờ vào trồng một số cây cỏ và trợ giúp của hàng xóm mà chờ chết.
Bà ấy đi đâu? Nhiệt độ về đêm dưới chân núi Diễm Tuyết rất thấp, ngoại trừ người tuần đêm đề phòng dã thú tấn công làng ra, còn lại chẳng ai tự nguyện muốn ra ngoài vào giờ này cả, huống chi là một bà lão đi đứng còn khó khăn?
Một cánh tay trắng nõn như tuyết từ trong bóng đêm vươn ra, nhẹ nhàng đặt lên hai mắt cô. Bóng tối bất chợt bao phủ mọi tầm nhìn, vậy nhưng tinh thần lực vẫn giúp cô nhìn thấy được người đó, ngạc nhiên là vừa nãy cô lại chẳng cảm nhận được hắn ở trong phòng.
Tần Minh Tu áp bàn tay lạnh ngắt lên người cô, cảm tưởng như có một tảng băng chạm vào da vậy. Hắn dịu giọng như dỗ dành một đứa trẻ mà nói:
- Gặp ác mộng sao?
- Không có gì.- Tiếu Mạn Sinh giấu nhẹm những điều mình vừa thấy đi.
Nhưng Tần Minh Tu cứ như đi dép trong bụng cô. Hắn buông ra một câu tưởng như vô tình:
- Biên Hòa trấn đã hết thiếu nữ rồi.
Thiếu nữ?
Tiếu Mạn Sinh bỗng nhớ đến lời kể của Tần Minh Tu.
Hết thiếu nữ, vậy thì dùng người già đi.
Cả người cô lạnh ngắt. Bà lão đơn thân kia, có lẽ là lành ít dữ nhiều rồi. Vậy nhưng, cô chẳng có ý định bật dậy trong đêm để đi tìm kiếm người vốn chẳng quen biết đó. Tiếu Mạn Sinh không phải người có thiện tâm, càng không ngu xuẩn mà đi tò mò một thứ không chắc chắn có nguy hiểm hay không. Nếu bảo cô đang để ý điều gì, thì chính là tại sao Tần Minh Tu có thể tránh khỏi tinh thần lực của cô và luôn nắm bắt được mọi hoạt động của người dân trong trấn.
Rốt cuộc là hắn đang che giấu bí mật gì đây.
- Anh không định giải quyết sự tình này sao?
Phải biết, lần này Trúc Giang môn chỉ cử một người là cô đi. Nhưng chỉ cần thêm một trấn nữa bị diệt, vậy thì không chỉ một người, sẽ có vô vàn người của tu chân giới đổ về đây.
- Tôi quản, quản chứ.- Thấy Tiếu Mạn Sinh thả lỏng, Tần Minh Tu cười nhạt: - Chờ bọn họ chết hết, tôi nhất định sẽ quản.
Tiếu Mạn Sinh cảm nhận được ác ý. Ác ý sâu sắc có thể dời non lấp bể, như hận không thể tự nghiền xương lột da từng người một. Vậy nhưng, gương mặt hắn cứ như bị ai vặn vẹo điều chỉnh mà miễn cưỡng vẽ ra một nụ cười ôn hòa, dù cho đôi mắt hung ác như muốn giết người.
Cho dù những trấn này cổ hủ đến mức dùng cả nghi lễ cúng tế người sống, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến Tần Minh Tu, hắn cũng không thuộc loại ban phát lòng thương cho nhân loại một cách vô tội vạ đâu.
Tần Minh Tu thu lại cảm xúc của bản thân, hắn ngồi cạnh giường, dùng bộ dạng mảnh mai của Diễm Tuyết Quân khiến Tiếu Mạn Sinh buông lỏng cảnh giác. Thấy cô không chịu ngủ, nghĩ là cô còn trăn trở vấn đề về bà lão xui xẻo bị biến thành vật tế sống kia, hắn tháo chiếc vòng ngọc trên cổ ra, quấn lên cánh tay cô. Đây là một chiếc vòng ngọc lục bích rất đẹp mắt, trong đêm mờ vẫn tỏa ra được u quang màu xanh trong trẻo. Một mảnh ngọc thượng hạng nho nhỏ hình tròn được khắc đồ án hình thù quái dị, lại được xỏ bằng một sợi dây mảnh đỏ như máu. Sợi dây quấn trên cổ tay, truyền đến xúc cảm ấm áp, tựa như là nhiệt đọi con người vậy.
Tiếu Mạn Sinh sờ sờ chiếc dây, khi cô định mở miệng hỏi thì cơn buồn ngủ như thủy triều ập đến. Hai mắt Tiếu Mạn Sinh tối sầm lại, ngã đầu xuống gối liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Tần Minh Tu túc trực bên cạnh, nắm lấy cổ tay cô, đặt lên mạch máu nơi cổ tay cô một nụ hôn phớt qua, sợi dây mảnh màu đỏ quấn quanh cổ tay cô, đè lên cả mạch máu, cảm nhận mạch đập vững vàng.
Hắn, thật ra vẫn luôn mong cô có thể vĩnh viễn đơn thuần như vậy. Chỉ có chìm vào giấc ngủ mới có thể tránh xa những thứ dơ bẩn ngoài kia.
***
Chuyên mục đoán quá khứ của nam chính aka bạch nguyệt quang của nam chính aka tiểu đệ của nam chính aka cảnh sát Tần Minh Tu:
Thật ra... Tần Minh Tu là bệnh nhân tâm thần? Tất cả mọi thứ ngay cả Tiếu Mạn Sinh cũng là hắn tưởng tượng ra hình mẫu phụ nữ lí tưởng của đời mình? 👁️👄👁️
#j4f

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play