Tiếu Mạn Sinh nhớ, ở thế giới thứ nhất, có một người đàn ông vẫn luôn đi theo Tần Minh Tu, hình như tên là Hắc Tử.
Hắc Tử trong trí nhớ của cô là một tên tứ chi phát triển, nói thẳng ra là không có não. Mà đến nửa về sau khi tang thi triều xuất hiện, Tiếu Mạn Sinh cảm nhận rõ nam chính tính tình càng âm u, còn Hắc Tử thì biến mất không bóng dáng. Ở mạt thế, người chết kẻ sống lay lắt đã sớm không còn gây sự chú ý cho người khác nữa nên Tiếu Mạn Sinh mới không để ý đến sự biến mất này. Không ngờ chân tướng phía sau khiến cho cô thổn thức không thôi.
- Vậy hà cớ gì lần nào anh cũng xuyên vào cùng thế giới với tôi vậy chứ.
Tần Tu Minh nhìn Tiếu Mạn Sinh, cười:
- Chắc là, đến ông trời cũng nghe được mong ước của tôi.
Vẻ mặt cô một lời khó diễn tả hết. Tần Tu Minh, vẫn cứ nên nói mấy lời thoại thần kinh mất não thì hơn.
Nhiệt độ trong động rất thấp, Tiếu Mạn Sinh dù là người tu tiên cũng bị động lạnh cứng đờ, lại thêm đến cả giường cũng được tạc bằng băng, khí lạnh bốc lên thấm vào tận xương tủy.
Tần Tu Minh thấy Tiếu Mạn Sinh rùng mình, hắn đem chăn quấn cô kín mít, để cô ngồi trên giường:
- Tôi đi lấy chút đồ sưởi ấm cho em. Đợi một chút.
Vừa nói, hắn đã đi ra đến ngoài cửa động. Chỉ thấy, hai cánh cửa đá sau khi hắn rời đi từ từ khép lại, tạo thành một không gian kín.
Tiếu Mạn Sinh cau mày, Tần Tu Minh đây là muốn nhốt cô lại?
Cô khoanh chân ngồi trên giường, tinh thần lực như một tấm lưới mỏng bao trùm ra xung quanh. Dần dần, cô đã có thể nhìn rõ cảnh vật ở đây. Đáng tiếc, dù cho có nhìn thấy, thì khắp nơi cũng chỉ toàn có băng và tuyết, nổi bật nhất có lẽ là vách núi cheo leo ở ngay sát bên cửa động, rất nguy hiểm, chỉ cần nhảy xuống đó có lẽ sẽ không có cơ hội mà toàn mạng. Bất đắc dĩ, cô đành thu lại tinh thần lực, ngồi trên giường băng chờ Tần Minh Tu quay lại.
Cô chờ thật lâu cũng không thấy Tần Minh Tu quay trở lại, điều này khiến cô có chút hoài nghi. Hắn sẽ không bỏ cô lại quá lâu, nhất là khi hắn sợ cô bị lạnh, trực giác của cô là như vậy. Ngay lúc Tiếu Mạn Sinh định đứng dậy ra ngoài xem Tần Tu Minh đã xảy ra chuyện gì, cô bỗng nghe thấy tiếng xôn xao, ồn ào giống như có một đoàn người đang đứng ở cửa động mà thảo luận với nhau.
Tiếu Mạn Sinh dừng chân, dùng tinh thần lực thăm dò ra bên ngoài. Cô dễ dàng thấy được một đám đệ tử mặc đồ của Trúc Giang môn, cầm đầu là một người đàn ông trung niên, mặc đạo bào màu trắng tinh khiết, hai bên tóc mai đã điểm bạc. Tiếu Mạn Sinh không chắc lắm, nhưng có vẻ bối phận của người đàn ông trung niên này cao hơn so với cô. Tiếu Mạn Sinh hiện tại là con gái của Môn chủ, số người có thân phận hơn cô chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy nên cô rất để ý người đàn ông này.
Mà khi đám người đó đang đứng ngoài cửa động hứng gió tuyết thảo luận, một cánh tay trắng nõn đẩy ra cửa đá nặng nề. Y phục xanh ngọc tựa như nước chảy ôm lấy thân hình mảnh mai, mái tóc đen búi lên, được cố định bằng một cây trâm làm bằng bạch ngọc trong suốt, một vài sợi tóc nghịch ngợm rơi trên vai người thiếu nữ, làm nổi bật làn da trắng nõn nà của nàng. Một đôi giày vải đen giẫm lên mặt đất tuyết trắng, cô cất giọng nhẹ nhàng:
- Trúc Giang môn đã đến núi Diễm Tuyết, hà cớ gì còn lưỡng lự không vào?
Mi mục như họa của thiếu nữ nhu hòa, dịu dàng giống như tính tình của nàng vốn dĩ luôn nhún nhường vậy, không tranh với đời, ẩn cư nơi tuyết trắng phủ kín, giá sương tràn đầy. Nhưng chỉ những người đang đứng trước mặt nàng mới hiểu được người trước mặt có bao nhiêu đáng sợ, nữ nhi của Ma tôn, khiến bọn họ vừa căm ghét vừa sợ hãi, muốn thay trời hành đạo lại không có năng lực làm vậy.
- Trưởng lão của Trúc Giang môn hôm nay lại có nhã hứng đến thăm nơi hoang vu này của ta, không biết là có điều muốn cầu hay chỉ đi ngang qua tìm chỗ dừng chân?
Diễm Tuyết Quân quả không hổ sinh ra đã là con cưng của trời, không chỉ tuổi trẻ đã tu luyện đến ngưỡng cửa cao mà khó ai bước qua được, ngay cả vẻ ngoài cũng khiến người khác khâm phục, Tiếu Mạn Sinh len lén ngắm nhìn, cùng là nữ nhân, cô vẫn cam chịu cúi đầu.
Nhưng mà nghĩ một lúc, mạch não bị đóng băng bỗng quay lại. Tiếu Mạn Sinh nhớ lại bộ da người mà mình sờ được trong phòng trọ, lặng lẽ đưa tay đỡ trán.
Làm gì có Diễm Tuyết Quân dịu dàng, nữ thần trong lòng nam chính, làm gì có nam chính Nam Khinh Vũ bá khí trắc lậu, làm gì có sư đệ Nam Hà Triển ôn nhu, lịch thiệp.
Tất cả đều là tấm da mà Tần Minh Tu khoác lên mà thôi!
Tiếu Mạn Sinh nhìn cái eo thon của Diễm Tuyết Quân, nàng vừa đi, dáng người thướt tha uyển chuyển khiến vạn người mê đắm, làm gì có ai liên tưởng đến đây là thiếu nữ có ch*m nhỏ đâu.
Ngoài kia, trưởng lão Giang Trúc môn, Kiền Môn Khúc đã chắp tay, rất có phong thái của người tu đạo, trả lời Tần Minh Tu:
- Tại hạ từ Giang Trúc môn đến đây, một là chịu sự ủy thác của sư huynh, đến đưa hai đồ đệ nội môn là Triều Mạc Khanh và Nam Hà Triển trở về, hai là muốn hỏi một chút Diễm Tuyết Quân có muốn nhúng tay giải quyết chuyện của Biên Hòa trấn hay không?
Nói xong, ông lại tỏ vẻ là người già dặn từng trải, khuyên nhủ một câu:
- Dù sao thì trấn nhỏ cũng nằm trong địa phận của núi Diễm Tuyết, bọn họ lộng hành ở đây cũng chẳng khác nào muốn gây sự với người, sớm giải quyết mới là cách tốt nhất.
Trước Biên Hòa trấn đã có hai trấn khác biến mất hoàn toàn, điều này khiến rất nhiều người tu đạo để ý. Diễm Tuyết Quân thì trời sinh tính tình lạnh nhạt, rất ít khi quản chuyện này, bọn họ không ôm hi vọng lớn vào trong.
- Tôi không quản sao?- Khoe môi Diễm Tuyết Quân nổi lên nụ cười lạng: - Bảo bọn họ rời đi, bọn họ lại bị lòng tham che mờ, một mực muốn làm ra một số việc trời đất không dung thứ được, cuối cùng tự làm tự chịu thôi.
Nói rồi, Diễm Tuyết Quân có vẻ đang tức giận, chẳng qua là sắc mặt nàng vẫn thường thường như mọi khi. Nàng phất tay áo, đi vào, cửa đá cồng kềnh phía sau từ từ khép lại, Diễm Tuyết Quân chắp tay sau lưng, hỏi ngược lại một câu. Khuôn mặt đã khuất dần cảm xúc cũng không còn dữ dội nữa. Cô nói.
- Trong tâm có ma, còn cứu được sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play