Tiếu Mạn Sinh bị dọa đến hoảng, đẩy Liên Túy ra, không dám nhìn mặt hắn liền chạy thẳng. Ở lại đây thêm một giây nào nữa cô đảm bảo Liên Túy có thể bức chết cô.
Mặc dù sợ hãi Liên Túy đến mức nào, Tiếu Mạn Sinh vẫn không thể bỏ được buổi học đầu tiên để trốn hắn. Cô vỗ ngực, bình ổn lại nhịp tim của mình. Vừa mới chạy một quãng ngắn như vậy nhưng cô đã cảm thấy tức ngực, tim cũng đau thắt lại, một ngụm máu dâng lên tận họng. Tiếu Mạn Sinh rút khăn giấy trong túi xách ra, nôn ra ngụm máu tụ, nghiêng nghiêng ngả ngả đi về khu phòng học. Trước khi gặp Liên Túy, Tiếu Mạn Sinh điều dưỡng thân mình thật tốt, số lượng hộc máu cũng giảm dần, vừa chạm mặt Liên Túy ba ngày liền hộc máu không ngừng, nói hắn là khắc tinh cũng chẳng sai. Suốt mười năm từ khi xuyên đến chưa bao giờ phải uống thuốc bổ vậy mà ngày hôm nay Dương Viễn cũng phải dúi vào tay cô một chai thuốc dinh dưỡng.
Trong phòng học thời gian còn sớm, người đến chưa đông, người chọn khoa chỉ huy đã ít, hiện tại cũng chỉ lác đác ba, bốn người. Tiếu Mạn Sinh đánh giá người bạn học sắp tới của mình, phát hiện ra người ngồi ở đây đều là kỳ nhân. Thiếu niên đang ngồi cạnh cửa sổ kia từ lúc cô bước vào lớp đều cắm cúi vào quyển sách trên bàn, quyển sách kia lại ánh lên tia sáng của nắng vàng hắt qua khung cửa sổ, Tiếu Mạn Sinh nhìn thấy rõ ràng, trang sách làm bằng thủy tinh, không, hề, có, một, chữ, nào, cả! Ngay gần cửa ra vào có một nữ sinh khuôn mặt thanh tú, đôi mắt hạnh ngập nước từ khi Tiếu Mạn Sinh bước vào liền không chớp nhìn cô chằm chằm, sóng mắt lưu chuyển như thể muốn ngay lập tức nhào lên người cô. Tiếu Mạn Sinh chỉ mới nhìn người này một cái liền không nhịn được quay đầu đi. Ánh mắt quá lộ liễu, đến cô còn hoảng sợ. Cuối lớp là một chàng trai khác cô không nhìn rõ mặt đang gục đầu xuống bàn, Tiếu Mạn Sinh tự động bài xích việc ngồi gần người khác, dù sao phòng học rộng như vậy, cô cố ý ngồi gần một ai cũng không phải điều hay vậy nên cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng chọn vị trí giữa lớp, khoảng cách khá xa với cả ba người. Lục đục có thêm một vài người nữa đi đến, bọn họ đều nhìn lướt qua một vòng lớp học, sau đó chọn một chỗ bản thân vừa ý mà ngồi xuống, người quen biết thì bắt chuyện, không quen thì lẳng lặng làm việc của mình. Tiếu Mạn Sinh đang nghịch chai thuốc bổ trong tay, thầm tính có nên uống nữa không thì liền thấy ghế bên cạnh có người ngồi xuống. Cô ngẩng đầu, trán đụng phải cằm của người kia đúng lúc cúi xuống, là người nữ sinh mắt hạnh mà vừa vào lớp đã nhìn cô chăm chú.
- Xin chào, ta là Tần Sam.- Nữ sinh mở lời trước.
- Ta là Dương Thuần.
Chiếu theo lễ phép, Tiếu Mạn Sinh vẫn giới thiệu bản thân, dù sao cô cảm thấy sau này đều là bạn bè cùng khoa, làm quen với nhau là bình thường. Giữ thái độ không xa không gần, cô tiếp tục cúi đầu nghiên cứu chai thuốc dinh dưỡng trong tay. Phòng học đang rì rầm to nhỏ bỗng im bặt, chỉ còn tiếng giày da nện trên nền gạch trắng phát ra tiếng cộp cộp rõ rệt. Tiếu Mạn Sinh không nhịn được tò mò trước phản ứng của mọi người, ngẩng đầu lên lần nữa. Thời điểm cô nhìn ra cửa, một bàn tay mềm mại ấm áp trượt vào trong lòng bàn tay cô, nắm lấy. Tần Sam hâm mộ than một tiếng:
- Dương Thuần, tay của người thực nhỏ, lại còn mềm mại nữa chứ.
Tiếu Mạn Sinh mặc kệ cô nàng thích nghịch thế nào thì nghịch, hoàn toàn không đặt tâm tư lên đó nhiều, dù sao thì phụ nữ luôn có nhiều hành động thân mật như vậy với người cùng giới, đó là điều bình thường. Thậm chí hiện tại cô còn có cảm giác đầu mình cũng muốn to lên. Người đứng ngoài cửa không ai khác ngoài nam chính của bộ truyện, Liên Túy. Hắn bước vào trong phòng học, hoàn toàn không còn là dáng vẻ mặt người dạ thú... Phi phi, là dáng vẻ ngoài thiện lương trong mắc bệnh thần kinh giai đoạn cuối nữa. Hắn trầm mặt, khóe môi cũng trễ xuống mím thành một đường, đôi con ngươi đen sâu hun hút dưới tóc mái dài phất phơ dường như còn mang theo một loại ám chỉ nghiêm cấm vạn vật bất xâm. Hắn hiện tại mới giống tướng quân trẻ tuổi mang gen cấp S mà người người ngưỡng mộ, kính trọng. Tiếu Mạn Sinh mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hắn lần đầu tiên gặp gỡ tại nhà ăn, bộ dạng trầm mặc, thức ăn thanh đạm, lạnh nhạt mà không phản cảm. Thì ra đây là lí do người khác không dám ngồi gần hắn, có thể nói là khí thế vương giả, người này sinh ra chỉ có thể để người khác cúi đầu, không phải là người có thể đứng ngang hàng với ai. Tiếu Mạn Sinh vô thức siết chặt tay, lần đầu tiên có một loại lo lắng, cô làm thế nào để giết hắn? Người này sẽ có khuyết điểm sao? Không đúng, là người tất nhiên có khuyết điểm, không thể tránh được, nhưng mà, hắn còn là con người sao?
- Dương Thuần, ngươi sao vậy?- Bàn tay bị nắm chặt, Tần Sam nhanh chóng nhận ra sắc mặt cô có chút không đúng, sợ cô phát bệnh hay mệt mỏi, vội đỡ lấy vai cô để đầu cô dựa vao ngực mình.
Tiếu Mạn Sinh lắc đầu nguầy nguậy, như muốn lắc tan toàn bộ lo lắng hiện tại. Liên Túy đứng cạnh bàn của Tiếu Mạn Sinh, cau mày nhìn vị trí bên cạnh của cô đã có Tần Sam chiếm, cuối cùng liền không mở lời mà ra ghế sau ngồi. Hắn ở trước mặt người khác luôn giữ vẻ mặt băng sơn như người khác thiếu nợ mình không bằng, tuyệt đối sẽ không vì một chỗ ngồi mà xích mích với bạn học.
- Dương Thuần à, đưa tay cho ta.- Vừa nãy Tần Sam vì đỡ cô mà rút tay ra, hiện tại cô nàng dường như không vui, một mực đòi nắm lại tay cô nghịch tiếp.
Tiếu Mạn Sinh tâm phiền ý loạn dùng một cánh tay thành công bịt miệng Tần Sam. Cô nhanh chóng rà lại một lượt cốt truyện lúc nam chính nhận lớp. Đây là một bước tiến quan trọng, tại vì nam chính ở tại đây gặp được nhân vật phản diện cấp boss. Là loại nhân vật mà ở trong tối cầm bỏng bơ cùng nước ngọt xem kịch từ đầu truyện, xem nam nữ chính ngược tra, ngược pháo hôi, ngược não tàn, sau đó đến một thời điểm thích hợp xuất hiện, hố luôn cả nam nữ chính. Boss phản diện đó là thầy giáo chủ nghiệm của khoa chỉ huy. Cả khoa mới có thể gộp lại làm một lớp là thấy được khoa chỉ huy này nhân số ít ỏi bao nhiêu. Nhưng mà người bước ra từ khoa chỉ huy đều là nhân tài hiếm có, người dạy đương nhiên không kém, Trích Tinh Vân chính là người hoàn hảo đạt điểm đầu ra cao nhất tại khoa chỉ huy trường, sau này liền ở luôn tại trường để dạy học, không ra ngoài đánh giặc hay vào quân ngũ,quả thực là trường hợp ngàn năm có một. Còn việc hắn trở thành boss phản diện, đây là truyền thống gia đình của hắn, ông nội hắn là người duy nhất dám hố cả lãnh đạo tinh tế là Quốc vương Gia Trì, cha hắn chính là tinh tặc nổi tiếng từng lên cơn đe dọa cho nổ 12 tinh cầu trong tinh tế trong ngày đại hôn để làm quà cho mẹ hắn, khiến cho mấy lão tướng quân trong tinh tế lên cơn đau tim, đột quỵ thường xuyên, đặc biệt là vào lúc mà cha hắn thông báo có đối tượng yêu đương, số lần mấy lão tướng quân phải nhập viện bỗng tăng vọt. Cái gọi là yêu đến móc tim móc phổi của cha hắn thành công kéo cừu hận của cả tinh tế, không việc điên cuồng nào không dám làm. Trích Tinh Vân lại được an toàn nuôi dưỡng trong lòng tinh tế, một hồ sơ được chuẩn bị sạch sẽ, gia thế trong sạch, an an ổn ổn thậm chí đạt đến thành tích cao như hiện tại.
Tiếu Mạn Sinh thực hi vọng gặp nhân vật phản diện Trích Tinh Vân này, không những gặp mà còn phải cùng xây dựng mối quan hệ hữu nghĩ chung tay diệt trừ nam nữ chính, vì một thế giới không còn bệnh thần kinh.
Được suy nghĩ của mình cổ vũ, Tiếu Mạn Sinh trong nháy mắt càng thêm chờ mong, khi cánh cửa được mở ra, cô còn hơi nghiêng người về phía trước nhìn không chớp mắt.
Quân phục màu đỏ, tóc ngắn hơi phồng, khuôn mặt non nớt...
Đây chẳng phải người thiếu niên cô gặp trong rừng nhân tạo hay sao?!
Trích Tinh Vân thẳng tắp nhìn về phía Tiếu Mạn Sinh, giọng nói trầm khàn từ tính như có ma lực quanh quẩn bên lỗ tai cô:
- Chào mừng đến với lớp học của ta.
Tiếu Mạn Sinh "ong" một cái cảm thấy đầu óc quay cuồng, tương lai trước mắt sao càng đen thui một mảnh thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play