Dịch Mạnh một bộ dạng nhàn nhã nhìn từng tang thi một đột phá vòng vây người thường mà lắc lư bước đến, không tự chủ được phóng tầm mắt ra xa, dường như ông còn có thể tưởng tượng ra được ánh mắt tán thưởng của người kia đặt trên người mình. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, tim ông liền muốn mềm nhũn ra, bộ vị nào đó bên dưới lại cứng lên. Quả thực, hưởng qua trái ngọt một lần liền nhớ mãi không quên mà. Nếu Tiếu Mạn Sinh mà biết được biến hóa hiện tại của Dịch Mạnh, nhất định sẽ cảm thấy tam quan rơi rụng lộp bộp. Tư duy của H văn không thể theo suy nghĩ của người thường mà, trước một bầy tang thi hôi thối còn có thể cứng được, định lực này khiến ai cũng phải ngả mũ thán phục.
Những người xung quanh kể cả người thường hay dị năng giả đều bị Dịch Mạnh dọa sợ ngây người. Thử nghĩ xem người ta đang chiến đấu với tang thi mệt muốn vứt luôn cái mạng lại có người mở rộng cửa vẫy chào tang thi vào thành nhanh một chút, không phải não có vấn đề thì là gì. Dịch Quân không hổ là nam chính, sau khi trao cho Tiếu Mạn Sinh một cái nhìn phức tạp không rõ nghĩa, hắn nhàn nhã khoanh tay đứng từ trên tường thành nhìn xuống cha của mình. Tiếu Mạn Sinh tin là hắn cũng chẳng biết Dịch Mạnh có ý định gì đâu nhưng vẻ mặt bình tĩnh đến khiến người khác hận ngứa răng mà.
- Người này đây là có ý gì???- Một dị năng giả hỏa hệ tính tình nóng nảy không chịu được nhảy ra.
Hắn hất Dịch Mạnh sang một bên, ý đồ muốn đóng cửa thành lại. Dịch Mạnh hờ hững liếc nhìn, dưới chân không hề di động một chút nào. Thật ra hai người Dịch Mạnh và Dịch Quân là hai cha con không hề sai được. Đôi mắt kia, mặc dù của Dịch Quân tràn ngập tà khí, của Mạnh Dịch lại là cương nghị cùng nghiêm túc nhưng khi cả hai hờ hững liếc nhìn ai đều khiến người khác không rét mà run, gần như chân tay đều muốn nhũn ra. Chưa đợi dị năng giả hỏa hệ có cử động thoái khỏi ánh mắt đó, Dịch Mạnh đã đưa tay lên, một màu xanh ngát xuất hiện, dây leo thô to từ dưới đất trồi lên, túm lấy đầu dị năng giả, theo động tác nắm lại tay của Dich Mạnh, máu óc bắn ra tứ phía.
Ra tay nhanh, chuẩn, độc.
Tiếu Mạn Sinh sờ sờ cổ mình một cái, thầm than chẳng lẽ Dịch Mạnh lại bị nữ chính quyến rũ rồi? Đã qua một thời gian lâu không hề thấy bóng dáng nữ chính quanh quẩn nữa, cô cũng suýt quên luôn bản thân mình xuyên vào một quyển sách, không ngờ ở nơi mà cô không biết, nữ chính đã có xu hướng lật người đem toàn bộ mọi cốt truyện trở về vị trí cũ. Chẳng lẽ ngày hôm nay căn cứ Thanh Long bắt buộc phải bị công phá, để căn cứ Bạch Hổ của nữ chính rạng rỡ lên sàn? Nhưng khi nhìn lên ánh mắt như đang xem diễn của Dịch Quân, Tiếu Mạn Sinh lập tức bác bỏ suy nghĩ này, nam chính người ta còn chưa vội, mình đã cuống làm gì chứ.
Quân đội người thường bên ngoài thành đã không chống đỡ được nữa, một số táng thân trong miệng tang thi, một số lại tháo chạy vào trong thành. Dị năng giả hai mắt nhìn nhau, dù thế nào hiện tại bọn họ vẫn phải ra ngoài, nếu không cổng thành mở hay không, tang thi vẫn sẽ dễ dàng công phá được căn cứ. Còn về phía Dịch Mạnh, ai cũng tức đến đỏ mắt nhưng không ai dám bước lên đối chọi với ông ta. Dị năng giả hệ mộc với năng lực xếp trong hàng đầu của căn cứ, lại thêm hình ảnh dị năng giả hỏa hệ vừa rồi bị bạo đầu, hung hăng mà cảnh cáo bọn họ không nên làm ra chuyện thiếu suy nghĩ. Trước sức mạnh tuyệt đối, ai dám ho he nửa lời?
Tiếu Mạn Sinh trầm mặc thuận theo đoàn dị năng giả tiến ra bên ngoài, lướt qua người của Dịch Mạnh, cô liếc nhìn người đàn ông này lại phát hiện ra ông cũng đang nhìn mình, khóe môi nở nụ cười tràn đầy thâm ý. Suýt nữa cô bị dọa sợ đến nhảy dựng lên, trái tim đập thình thịch. Từ khi tinh thần lực bộc phát, cô luôn mẫn cảm với nguy hiểm, nhất là đã được mạt thế tôi luyện qua một khoảng thời gian, đương nhiên cảm nhận được ác ý tràn ngập trong mắt Dịch Mạnh. Ông ta muốn cô chỉ có ra mà không có về nữa!
Cha của nam chính muốn bức chết nữ phụ thì phải làm thế nào đây!
Tiếu Mạn Sinh thậm chí còn nổi lên suy nghĩ muốn cầm đao chém rụng đầu Dịch Mạnh bất quá cô không có đủ dũng khí đó. Nếu như Dịch Mạnh là nhân vật qua đường thì tốt, hà cớ gì lại là cha của nam chính, lỡ đâu cô giết ông ta xong bị nam chính ghi thù hố chết thì sao. Cô mới không phải người không biết quý trọng mạng sống như vậy. Không giết được Dịch Mạnh nhưng giáo huấn là phải có, Tiếu Mạn Sinh lần hai xoay mũi đao hướng về phía tang thi, tinh thần lực lại phận ra một sợi tơ mỏng xâm nhập vào đại não của Dịch Mạnh. Tinh thần lực là một thứ rất kì diệu, mình muốn nó ôn hòa nó liền bình lặng, dịu ngoan như lụa mỏng, muốn nó hung hăng, càn quấy, nó liền hóa thân thành một đứa trẻ tinh quái, náo động mà chạy loạn khắp nơi. Tiếu Mạn Sinh chỉ điều khiển sợi tinh thần lực kia xâm nhập vào đại não của Dịch Mạnh sau đó ẩn giấu bản thân chứ không quấy nhiễu gì thêm, thống khoái mà quay đi chuyên tâm đánh giá xung quanh.
Tang thi triều lần này có quá nhiều điểm đáng ngờ. Từ trong truyện Tiếu Mạn Sinh cũng biết có thể sẽ xuất hiện tang thi có trí tuệ chỉ huy các tang thi cấp thấp nhưng theo miêu tả cũng không có các chiến lược xảo diệu đến vậy. Tang thi trí tuệ cao cấp cũng không có lưu giữ kí ức con người, sách báo hay tư liệu ở đâu mà có thể nghĩ đến các cách điều khiển tang thi công phá căn cứ khiến con người không kịp trở tay như vậy. Tiếu Mạn Sinh xoa cằm, hai mắt vô thần chìm vào suy nghĩ, tay lại giống như đã thành thói quen mà chém về phía trước.
Dịch Mạnh nắm chặt tay bên hông, nhìn chằm chằm Tiếu Mạn Sinh, trong lòng không ngừng rủa cô tốt nhất bị tang thi cào chết đi. Bất quá Tiếu Mạn Sinh đến một cọng tóc cũng không bị tổn hại, quả thực khiến người ta hận nghiến răng. Ông không còn kiên nhẫn đợi thêm nữa, nhân lúc Tiếu Mạn Sinh nhấc chân nhảy sang bên tránh móng vuốt của tang thi, Dịch Mạnh thầm điều động dị năng, hai sợi dây leo thô to từ dưới đất trồi lên cuốn lấy mắt cá chân cô, thô bạo kéo cô lại dưới móng vuốt tang thi.
Khóe môi Dịch Mạnh treo lên nụ cười khinh thường. Rác rưởi liền chết đi. Người dám cản đường người kia đều phải chết hết.
Trong lúc Dịch Mạnh đắc ý, bỗng một bóng đen dùng tốc độ khó tin nhảy từ trên tường thành xuống, vững vàng đáp xuống sau lưng Dịch Mạnh. Ghé sát vào tai ông ta, Dịch Quân nói bằng giọng hài hước:
- Cha à, chơi đùa vậy đủ chưa?
Dịch Mạnh chỉ cảm thấy toàn thân như bị vất vào hầm băng, lạnh ngắt, hàm răng của ông va vào nhau khanh khách, cứng còng người đến ngoái đầu lại cũng không làm được. Người đằng sau nhue không phát hiện bộ dạng của Dịch Mạnh, Dịch Quân đặt tay lên lưng ông ta, âm dương quái khí mà nói:
- Nếu như ả đã muốn người làm một con chó canh cửa thì an phận mà làm chó đi, lại còn muốn cắn người làm gì. Thật đáng tiếc, ta vốn không muốn đâu, thưa cha.
Mỗi tiếng gọi "cha" của Dịch Quân tràn đầy mỉa mai như vậy. Dù đang nói, động tác tay của Dịch Quân cũng không có rảnh rỗi. Không biết hắn lấy khí lực ở đâu, bất cứ dị năng giả nào cũng không thể tay không đâm xuyên cơ thể người, không kể chướng ngại tâm lí, sức mạnh của tay không đủ để họ cắm sâu vào da thịt, đâm xuyên qua xương, nhưng mà Dịch Quân thực dễ dàng, khum bốn đầu ngón tay, từ sau lưng Dịch Mạnh ấn một cái, máu tươi bắn tung tóe. Hắn như không nhìn thấy gì, thản nhiên móc mấy đầu ngón tay đang cắm ngập sau lưng Dịch Mạnh, ác ý mà kéo toạc vết thương ra, một tay nhanh nhẹn bịt kín miệng Dịch Mạnh, ngăn tiếng gào thét đau đớn của ông ta. Động tác tay của Dịch Quân mau chóng kết thúc.
Dịch Mạnh bị nam chính tươi sống moi tim mà chết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play