Học sinh cấp hai được Liêu Đông phỏng vấn trước đó đã đưa ra một tờ giấy chứng minh ghi rõ ràng sự việc thực sự đã xảy ra vào ngày hôm đó.
Chiều ngày hôm đó, cậu nhóc không hề trốn tiết để đến gặp Ôn Hàn, cậu nhóc từ phòng thi của cuộc thi văn vội vàng chạy tới, trên người vẫn còn dán giấy chứng nhận giải Nhất.
Cậu nhóc không vắng mặt trong lớp học, cũng không vi phạm nội quy của trường.
Cậu nhóc luôn đi theo bước chân của thần tượng, cậu muốn trở thành một người ưu tú như thần tượng của mình. Các tác phẩm của Ôn Hàn mang đầy chính nghĩa và năng lượng, Ôn Hàn chính là một hình mẫu.
Điều này cho thấy ngay khi nó vừa được đưa ra đã vả vào mặt bài báo của Liêu Đông đưa tin trước đó.
Hạng Noãn vì thế mà đã kéo lại tình huống bất lợi của mình trước đó. Trước mắt chỉ có tin Phương Tịnh Khởi vì tình mà mua lấy sự hung dữ, đâm vào người khác đem đến ảnh hưởng cho Ôn Hàn.
Vào lúc 5h chiều thứ năm, nữ diễn viên Hạ Diễm Tranh công khai chuyện tình cảm, đối phương chính là Giang Bác. Diễn viên Giang Bác - nam chính của <Đông Cung Phong Vân Lục>.
Ngay sau khi tin tức này được đưa ra, mọi chuyện của Phương Tịnh Khởi đều rất ổn thỏa, toàn bộ Weibo đều là về Giang Bác và Hạ Diễm Tranh.
Trong đó có một bản thảo phỏng vấn rất phổ biến.
Hạ Diễm Tranh kể lại quá trình gặp gỡ và nảy sinh tình cảm giữa cô và Giang Bác. Hai người quen biết nhau trong quá trình quay bộ phim "Đông Cung Phong Vân Lục". Trong cuộc phỏng vấn, cô ấy đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằng là cô ấy đã học được rất nhiều điều từ vở kịch này, chứ không chỉ riêng về kỹ năng diễn xuất, đó chính là cú sốc và sự trưởng thành mà chính tác phẩm đã mang lại cho người xem, về lòng căm thù đối với kẻ thù địch của đất nước, về đạo lý nước nhà,...
Cuối cùng cô ấy kết luận rằng thực sự cảm ơn tác giả Ôn Hàn vì đã tạo ra một tác phẩm xuất sắc đến như vậy.
Sức nóng của "Đông Cung Phong Vân Lục" được đẩy lên một độ cao mới và tầm ảnh hưởng của Ôn Hàn trong vụ việc của Phương Tịnh Khởi cũng bị giảm thiểu xuống mức thấp nhất.
Hạng Noãn sau khi đọc xong bài phỏng vấn này, nói với Ôn Hàn: "Hạ Diễm Tranh thực sự là một vị cứu tinh, thật là quá trùng hợp rồi".
Ôn Hàn: "Không phải ngẫu nhiên, là cô ấy có ý muốn giúp đỡ".
Hạ Diễm Tranh có thể nhận được vai nữ chính trong phim "Đông Cung Phong Vân Lục" phần lớn là nhờ vào Ôn Hàn, nếu không thì vai diễn này đã sớm do Phương Tịnh Khởi đảm nhận rồi.
Vai nữ chính Tần Du, không chỉ khiến cho Hạ Diễm Tranh thành công vang dội, mà còn chiếm được rất nhiều cảm tình.
Bài báo được đưa ra vào đúng thời điểm này chính là báo đáp mà cô dành cho Ôn Hàn.
Hạng Noãn không khỏi thở dài: "Số mệnh quả thực thật kỳ diệu, quả nhiên gieo nhân nào thì gặt quả đấy".
Ôn Hàn bê bữa tối lên bàn: "Rửa tay rồi ăn cơm".
Hạng Noãn vừa từ phòng tắm bước ra vừa nói: "Tối nay chúng ta sẽ đi ngủ sớm, ngày mai sẽ đến địa điểm trao giải".
Địa điểm chính là Cung thể thao thành phố Nam.
Buổi lễ bắt đầu lúc 10h, Hạng Noãn dậy từ rất sớm, sớm hơn cả Ôn Hàn, người luôn thích dậy vào sáng sớm để chạy bộ.
Cô mở tủ quần áo giúp Ôn Hàn chọn một bộ trang phục thật đẹp. Anh mặc một chiếc sơ mi trắng và chiếc quần tây đen, trông thật gọn gàng, đôi chân lại còn dài.
Nhìn thấy Hạng Noãn bận rộn ra vào, Ôn Hàn không đành lòng phá hoại sự quan tâm của cô, thực ra anh cũng không kỳ vọng nhiều.
Trước khi ra khỏi nhà, Hạng Noãn còn nói với Ôn Hàn: "Thắng bại đều là chuyện thường tình".
Ôn Hàn nắm lấy tay cô: "Em cứ đi chơi đi."
Lối vào sảnh của Cung thể thao vốn đã chật cứng phóng viên, Ôn Hàn và Hạng Noãn bước vào cùng với thư mời, đi vào từ lối đi dành cho nhân viên.
Triệu Văn Đình đã đến rồi, anh ta hôm nay ăn mặc rất chỉnh tề, trên người mặc âu phục còn thắt cả cà vạt, khí chất không giống với dáng vẻ nhăng cuội thường ngày.
Mặc dù tác phẩm của anh ta không lọt vào danh sách được đề cử, nhưng anh ta được mời ngồi ở hàng ghế đầu với tư cách là một đại thần văn học trong ngành nổi tiếng trên mạng.
Triệu Văn Đình chào hỏi Ôn Hàn và Hạng Noãn: "Anh hai, chị dâu".
Ôn Hàn không biết phải làm sao, Triệu Văn Đình thực ra hơn anh một tuổi, có điều tiếng gọi chị dâu này, rõ ràng khiến trong lòng Ôn Hàn vô cùng vui sướng, anh hơi nhếch khóe môi: "Chào buổi sáng, ăn mặc chỉnh tề như vậy, xem mắt ư?"
Lời nói vừa dứt, thì đã nghe thấy giọng nói lớn của Đào Hủy Hủy truyền đến: "Ai đây ta, mặc như thế này là muốn tiến hành tổ chức hôn lễ ngay tại Lễ trao giải này hay sao?"
Triệu Văn Đình liếc nhìn Đào Hủy Hủy, cô nàng là người của Hội văn học, chịu trách nhiệm chuẩn bị cho Giải thưởng Văn học Hoa Thăng. Phần nghi lễ còn thiếu một người, cô nàng là khách mời của phần nghi lễ, trên người mặc một chiếc áo dài màu đỏ, đi giày cao gót màu đen.
Hai người họ đứng một chỗ trông họ giống như đang tiến hành hôn lễ vậy.
Triệu Văn Đình: "Cô là người của phần nghi lễ hay là cuộc thi sắc đẹp đây, lễ vật lại lộ liễu như vậy".
Hạng Noãn vòng qua Đào Hủy Hủy: "Không hề lộ liễu". Nói xong quay ra nhìn Ôn Hàn, Ôn Hàn gật đầu, tỏ ý đồng tình với vợ.
Triệu Văn Đình đi tới, duỗi một ngón tay ra, chỉ vào vai của Đào Hủy Hủy: "Đây, đường viền cổ áo quá lớn".
Đào Hủy Hủy bị Triệu Văn Đình chỉ ngón tay vào, giơ tay muốn đánh người, Triệu Văn Đình vội vàng chạy trốn. Một người đuổi, một người chạy, không biết họ đã chạy đi đâu.
Ôn Hàn đưa Hạng Noãn vào trong khán phòng.
Quách Uyển Tâm vẫy tay khi bà nhìn thấy bọn họ. Trông tinh thần bà có vẻ rất tốt. Bà mặc một chiếc áo màu xanh lá đậm, thêu văn hoa Trung Quốc, có một chùm hạt gỗ đàn hương màu đỏ nhỏ ở quanh cổ tay.
Bà không còn là giám khảo nữa, mà đến đây với tư cách là một khách mời đặc biệt.
Ôn Hàn và Hạng Noãn đi tới trò chuyện với Quách Uyển Tâm mấy câu, những người khác cũng lần lượt đến.
Khi buổi lễ sắp bắt đầu, Ôn Tri Lâm và Hàn Thư cũng đến. Họ ngồi ở hàng ghế sau, Hạng Noãn ngồi ngay cạnh Hàn Thư.
Ôn Hàn trở thành ứng viên tham gia vào chung kết, ngồi hàng đầu tiên, bên cạnh chính là Giang Thiếu Hoa.
Triệu Văn Đình ngồi phía sau Ôn Hàn, trêu chọc anh, nói: "Tôi nghĩ anh có thể đoạt giải đấy".
Ôn Hàn cười một cái, không trả lời.
Gần đây sự việc phát sinh đã quá nhiều rồi, phần lớn đều không phải chuyện tốt đẹp gì. Mặc dù sự việc đã được giải quyết, nhưng anh không thể kiểm soát được những việc xung quanh ảnh hưởng mình, anh không thể kiểm soát được lòng người.
Triệu Văn Đình thở dài: "Nếu không phải lão tử đây bị nhốt, không chừng người lên sân khấu nhận giải chính là tôi rồi."
Một nhà văn lớn tuổi bên cạnh nghe được thanh niên miệng nói lão tử liền liếc mắt nhìn anh ta.
Triệu Văn Đình vội vàng im bặt, nhìn về phía sân khấu.
Sau khi MC dẫn chương trình lên sân khấu, một nhà văn lớn tuổi và đáng kính tiến lên phát biểu khai mạc.
Việc bình chọn tất nhiên là không diễn ra tại chỗ, kết quả sớm đã có vào tối hôm qua. Các vị giám khảo đã mất một thời gian dài, trải qua vô số cuộc thảo luận, cuối cùng họ đã đưa ra kết quả.
Nữ MC xinh đẹp trong bộ váy dạ hội màu trắng cầm trên tay một chiếc phong bì và bắt đầu công bố.
Hạng Noãn dựa vào lưng ghế, ánh sáng hàng ghế sau không bằng hàng trước, cô liếc nhìn Ôn Hàn, ánh mắt anh đều tập trung vào sân khấu, chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của anh, không nhìn thấy mặt, chắc hẳn anh đang rất nghiêm túc.
Giọng nữ thanh thoát vang lên trong khán phòng. "Sau đây sẽ công bố nhà văn đoạt giải thưởng Văn học Hoa Thăng. Giọng văn của anh sắc sảo, đi sâu vào lòng người. Hầu hết các tác phẩm của anh đều dựa trên những năm 1960 và 1970 của thế kỷ trước..."
Nghe vậy Hạng Noãn biết rằng không phải Ôn Hàn.
Quả nhiên, người đoạt giải được MC công bố là một nhà văn truyền thống.
Dưới khán đài vang lên một tràng pháo tay, dĩ nhiên vị nhà văn này Hạng Noãn đã từng nghe tới. Trong sách giáo khoa Trung học thường xuất hiện tên của vị nhà văn này.
Thua một nhà văn đứng đầu như vậy, không ai là không thuyết phục.
Hạng Noãn cảm thấy rất tiếc, mặc dù được lọt vào danh sách là đã rất tốt rồi. Cô nhìn Ôn Hàn, anh đột nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái.
Xuyên qua hơn mười mấy hàng ghế ở giữa, cô có thể nhìn thấy rất rõ ràng, trên mặt anh mang theo một nụ cười dịu dàng, là đang an ủi cô.
Triệu Văn Đình thì thầm: "Tại sao không cho những tác giả trên mạng như chúng tôi một cơ hội chứ?"
Người MC trên sân khấu dường như đã nghe thấy, đưa cho lão nhà văn vừa nhận giải, mời ông công bố người đoạt giải tiếp theo.
Ngay khi lời này nói ra, khán giả đã náo động hẳn lên, năm nay thực sự có hai người đoạt giải thưởng Văn học Hoa Thăng sao?
Lão nhà văn vừa đoạt giải thưởng mở phong thư, liếc mắt nhìn khán giả, đặc biệt là hướng Triệu Văn Đình.
Triệu Văn Đình giật mình, vừa rồi là nghe thấy lời phàn nàn của anh ta rồi, hay là chính anh ta là người đoạt giải, nhưng lại không có tên trong danh sách đề cử.
Triệu Mặc Sênh chọc Ôn Hàn: "Lão tử kia nhìn tôi làm gì chứ, người đoạt giải thứ hai chính là tôi sao?"
Đám người bên cạnh Giang Thiếu Hoa sửng sốt, nhìn sang bên này sao? Người thắng cuộc có lẽ là một trong hai người, anh ta và Ôn Hàn.
Ôn Hàn quay đầu lại liếc nhìn Triệu Văn Đình, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, đừng nhúc nhích, xoay qua xoay lại như học sinh tiểu học vậy.
Lão nhà văn lấy trong túi ra một chiếc kính cho người lớn tuổi, từ từ đeo vào, e hèm giọng rồi nhìn vào phong bì đọc.
"Tác phẩm dưới ngòi bút của cậu ấy vừa đẹp lại sắc bén, tác phẩm <Đông Cung Phong Vân Lục> đã mở ra cho chúng ta một bức tranh hùng vĩ và mênh mông của hàng ngàn dặm sông núi..."
Khi Hạng Noãn nghe đến tên tác phẩm của Ôn Hàn, cả thế giới dường như đều nằm trong tiếng nói của lão nhà văn và người ngồi ở hàng ghế đầu. Mọi thứ xung quanh đã trở thành vô hình, không một chút liên quan.
Ôn Hàn đứng dậy vỗ tay bước lên sân khấu, nhận cúp từ người chiến thắng lần trước Quách Uyển Tâm.
Sau khi nói xong lời cảm ơn, anh cúi thấp đầu chào khán giả.
Anh không chuẩn bị bài phát biểu nhận giải nào nên chỉ nói ngắn gọn: "Cảm ơn mọi người, cảm ơn."
Đôi mắt anh lướt qua đám đông và dừng lại chính xác trên người Hạng Noãn.
Hạng Noãn nhìn những người trên sân khấu, ánh đèn sáng rực bên cạnh nhưng cũng không rực rỡ bằng nụ cười của anh.
Ôn Hàn trở lại chỗ ngồi, Triệu Văn Đình đoạt lấy cúp, nhìn trái nhìn phải: "Đây là cúp của Hoa Thăng sao, thật nặng. Nếu không phải văn lão tử bị khóa lại, không thể tham gia, Ôn Hàn cậu chắc chắn không giành được."
Giang Thiếu Hoa ở bên cạnh Ôn Hàn nói: "Chúc mừng cậu."
Ôn Hàn cười cười, không nói gì.
Giang Thiếu Hoa là nhà văn trên mạng duy nhất lọt vào danh sách đề cử ngoài Ôn Hàn ra. Anh ta nghĩ rằng mình sẽ thắng Ôn Hàn, trăm phương ngàn kế, tính toán lâu như vậy nhưng vẫn là thua.
Tiểu Ôn Hàn này có lẽ cả đời sẽ sống dưới cái bóng của Ôn Hàn.
Kết thúc buổi lễ trao giải, Ôn Hàn đem cúp tới trước mặt Hạng Noãn, đưa cho cô: "Giúp anh giữ nó."
Hạng Noãn cẩn thận từng chút giữ lấy: "Anh cẩn thận một chút, suýt nữa rơi xuống đất rồi." Nói xong liền nhìn kỹ phía có ánh đèn sân khấu.
Đào Hủy Hủy đến cùng Hạng Noãn chiêm ngưỡng chiếc cúp.
Triệu Văn Đình đi tới: "Có gì đẹp chứ, cũng không phải làm bằng vàng."
Đào Hủy Hủy trừng mắt nhìn anh ta: "Không ăn được nho, không có nghĩa là nho chua."
Triệu Văn Đình thể hiện rằng anh ta không tính toán với những phụ nữ giống như 'manh chiếu mới chưa trải'.
Ôn Hàn tiễn Hàn Thư và Ôn Tri Lâm tới cửa, phóng viên tầng ba bên ngoài đang chờ phỏng vấn. Ban tổ chức đã sắp xếp việc hai đài truyền thông chính thống đến để phỏng vấn hai người đoạt giải.
Đào Hủy Hủy và Triệu Văn Đình ồn ào đánh nhau rồi đi mất, Hạng Noãn ngồi trên ghế ôm chiếc cúp và đợi Ôn Hàn.
Giang Thiếu Hoa từ bên trong đi ra, Hạng Noãn nhìn thấy hắn đi cùng một phóng viên. Phóng viên này không đi theo đoàn mà đi một mình tới.
Đột nhiên, trong đầu nảy ra một ý nghĩ đáng sợ, người phóng viên đó lẽ nào là Liêu Đông?
Hạng Noãn rùng mình một cái, không nghĩ tới nữa, yên lặng ngồi chờ Ôn Hàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT