Hạng Noãn luôn ghi nhớ yêu cầu của Tiện Tiện. Hôm nay nhất định phải giúp anh lấy được chữ ký của Ôn Hàn.
Cô căng da đầu đi đến bên cạnh Ôn Hàn.
Anh liếc nhẹ cô một cái, bình tĩnh nói: "Có việc?"
Hạng Noãn gật gật đầu: "Tôi có một người bạn, rất thích sách của anh, muốn xin chữ ký của anh."
Ôn Hàn bước lên một bước, nói: "A."
Hạng Noãn lấy ra một tờ giấy A4 từ trong túi ra, đây cũng là một trang giấy đã qua sử dụng, Cô chỉ vào chỗ trống trên mặt trái nói: "Ký ở đây đi."
Ôn Hàn nhìn thoáng qua, mặt không cảm xúc: "Cái này?"
Trong túi của Hạng Noãn ngoại trừ tờ giấy này, thật sự không có có thứ gì khác có thể ký vào. Cô đành phải gật đầu, nhanh chóng lấy ra một cây bút.
Ôn Hàn không nhận, sao có thể cho cô tiện nghi lớn như vậy.
Anh tới gần cô, dính sát vào tai cô nói: "Hoặc là làm bạn gái tôi, hoặc là cùng tôi ngủ một đêm, tự em chọn."
Sau đó, anh nhẹ nhàng thổi một hơi sau cổ cô, luồng khí ấm nóng như mang theo điện, xáo trộn đến tận đáy lòng cô.
Cô giương mắt nhìn anh, ý cười trong mắt rất rõ ràng, mang theo chút cảm giác thở không nổi.
Khí chất trước nay của anh vẫn mang theo sự lạnh lùng, rất hiếm khi mang theo vẻ không đứng đắn như vậy. Bình thường, chỉ khi anh đùa giỡn cô hoặc khi ở trên giường, anh mới phóng đẵng như vậy.
Ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn vào đôi mắt cô, đến đôi môi đỏ đầy đặn, xuống xương quai trắng nõn tinh tế, đi xuống chút nữa đã bị quần áo che khuất. Anh đã từng nếm qua tư vị cơ thể cô, biết phía dưới lớp vải đó mê hồn đến cả xương.
Mặc dù nói làm điều đó là để làm cho hai thể xác và linh hồn thỏa mãn nhau, không phải là vấn đề ai lợi ai thiệt. Nhưng hai người đã chia tay, phải bảo vệ điểm mấu chốt kia thật tốt. Hơn nữa vì một chữ ký mà bán đứng thân thể của mình, Hạng Noãn cảm thấy không hợp lý.
Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Ngoại trừ hai yêu cầu này, thì chuyện gì cũng được."
Khóe môi anh thoáng nâng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Cái gì cũng được?" Thấy cô gật đầu, anh tiếp tục nói: "Em hôn tôi một cái, tôi liền cho em chữ ký."
Ngay từ đầu, anh cũng không nghĩ đến việc dùng chữ ký lừa thân thể cô, lúc nãy chỉ là muốn đùa giỡn cô một chút mà thôi.
Anh kéo cô vào trong khu rừng trúc nhỏ, rũ mắt nhìn cô: "Đến lúc bắt đầu hôn rồi."
Hạng Noãn quay đầu nhìn. Lúc này, không có ai trong viện. Rừng trúc xanh um, ngay cả khi có ai đó đi ngang qua, cũng sẽ không nhận ra trong rừng trúc có người.
Lá gan của cô lớn hơn chút, ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi môi kia không mỏng không dày, hình dáng hoàn mỹ, màu hồng phấn nhàn nhạt, gợi cảm đến mê người. Trong mắt cô hoàn hoàn toàn là màu hồng phấn nhạt, anh đột nhiên nói chuyện, môi lúc đóng lúc mở, giọng nói lười biếng: "Hôn đi."
Anh rũ mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, gương mặt cô nhiễm sắc đỏ, hàm răng nhẹ nhàng cắn lên môi dưới đỏ hồng trong suốt. Yết hầu anh khẽ di chuyển lên xuống, nếu như cô không hôn tới, anh sẽ không nhịn được.
Anh nắm lấy tay cô, đưa chúng vắt ngang cổ anh. Nhưng vì vóc dáng của anh cao, khiến cô dễ phát huy hơn.
Cô hơi nhón chân lên, ngẩng đầu chạm vào môi anh.
Cô nhắm mắt lại, lông mi hơi lay động, trái tim đập rộn ràng, một lần lại một lần, giống như ném một viên đá xuống mặt hồ phẳng lặng, trong nháy mắt làm thủy triều dậy sóng.
Trước khi cô rời đi, anh mở miệng ngậm lấy môi cô, môi lưỡi dây dưa, anh cường thế bá đạo, tùy ý đoạt lấy cô.
Không khí trở nên loãng hơn, cô sắp thở không nỗi, thở dốc liên hồi, từng tiếng động đều rơi vào tai anh, một ngọn lửa xuất hiện như muốn đốt cháy anh.
Một lúc lâu sau.
Anh cắn vành tai cô, giọng nói trầm thấp: "Noãn Noãn, chia tay ba năm, em cũng nhớ tôi đúng không?"
Từ lúc hai người gặp lại đến bây giờ, đây là lần đầu nói tới việc này.
Giọng nói của anh, mỗi chữ anh nói, giống như nhát dao, đều đâm thẳng vào tim cô. Khéo mắt cô có chút ướt, anh hôn xuống từng chút một. Cuối cùng nghẹn giọng nói: "Em có từng hối hận không?"
Cô nghiến chặt răng, nước mắt lăn dài trên má như chuỗi hạt châu đứt xích, muốn nói chuyện, lại không thể phát ra một tiếng nào.
Anh giơ tay, dùng lòng bàn tay giúp cô lau nước mắt, anh cầm lấy cằm cô, cưỡng ép cô nhìn vào mắt anh: "Noãn Noãn, tôi từng hận em. Khi đó tôi không hiểu, một người tàn nhẫn đến mức nào, mới có thể không từ mà biệt, đi mất ba năm."
Cô nhìn vào đôi mắt anh, đôi mắt luôn bình tĩnh như ánh sáng. Anh đang nỗ lực khống chế, không muốn để khổ sở trong đáy lòng trào ra.
Cô cúi đầu tới, nói nhỏ: "Tôi biết, Phương Tĩnh Khỉ thích anh. Tôi còn biết, cô ta luôn quấn lấy anh ở dưới lầu nơi chúng ta sống. Tôi đứng trên ban công lầu ba nhìn xuống, tôi thấy cô ta ôm anh thật chặt, tôi chờ anh đi lên giải thích. Nhưng một lần lại thêm một lần, anh cái gì cũng không nói."
"Đến một lần cuối cùng, anh nói với tôi anh đi gặp em họ của anh, tôi lại thấy anh đứng trong đại sảnh khách sạn ôm Phương Tĩnh Khỉ. Cô ta vùi đầu vào lòng anh, anh vuốt tóc cô ta rất nhiều, dịu dàng nói chuyện với cô ta. Lúc ấy tôi gọi cho anh một cuộc điện thoại, nghĩ muốn cho anh một cơ hội cuối cùng. Nhưng đến cuối, anh nói anh đang ở cùng với em họ. Tôi cảm thấy mình bị phản bội, dưới cơn giận dữ......"
"Sau đó tôi mới biết rằng, ở khách sạn kia thật sự là em họ của anh."
Anh khẽ thì thầm: "Nếu đã biết, vì sao lại không quay về tìm tôi?"
Cô cúi đầu, nức nở nói: "Tôi sợ. Tôi sợ phải quay trở lại những ngày nghi thần nghi quỷ đầy bất an. Tôi biết tôi không xứng với anh, tôi vẫn luôn biết. Anh luôn là người tỏa sáng nhất trong đám đông, tất cả mọi người ngưỡng mộ anh. Tôi thì sao, tôi cái gì cũng đều không có, học phí cũng phải dựa vào tiền làm thuê của chính mình. Bởi vì phải đi làm thuê, thành tích học tập luôn ở mức trung bình."
Đối với những cô gái lớn lên trong nghèo khó, một ít mặc cảm đã đi sâu vào tủy xương. Câu này không phải là không có đạo lý, ít nhất là với cô mà nói, chính là không hề sai.
Anh dùng một tay ấn chặt cô vào lòng ngực, nhẹ giọng nói: "Em có lẽ không biết, với nam sinh trong đại học Nam Thành, lúc ấy lưu truyền một câu như thế này 'có thể có được Hạng Noãn, thành quỷ hay làm tiên đều phong lưu', có em ở bên cạnh, phải là vinh hạnh của anh mới đúng."
Anh ôm cô thật chặt, dùng hết toàn bộ sức lực, dường như muốn vò nát cô, như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Về phía Phương Tĩnh Khỉ, tôi cùng cô ta không có bất cứ chuyện gì, lý do không giải thích, là cảm thấy không cần thiết, có lẽ do anh đã chắc chắn là như vậy."
"Noãn Noãn, chúng ta bắt đầu một lần nữa đi, tôi sẽ không để cho em đau lòng thêm một lần nào nữa."
"Nếu như em không muốn, tôi sẽ tiếp tục theo đuổi em. Nếu em vẫn không muốn,..." anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại: "Đời này anh sẽ không cưới vợ."
Cuối cùng cô vẫn bỏ cuộc, lớn tiếng bật khóc.
Anh cúi đầu, ngậm lấy cô môi, nuốt lấy từng tiếng nức nở của cô.
Nụ hôn này còn chứa đầy sự triền miên hơn so với những lần trước, giống rượu đã ủ qua ba kiếp ba đời, thuần túy lâu dài, anh chỉ muốn say, anh chỉ có thể say.
......
Anh hôn xuống giọt nước mắt cuối cùng của cô, dẫn theo cô đi ra khỏi rừng trúc nhỏ.
Người của hiệp hội đang tìm kiếm Ôn Hàn ở khắp nơi, có quá nhiều fans chặn cửa, cả cửa trước và cửa sau đều có, không gặp được người không chịu đi.
Ôn Hàn đưa Hạng Noãn đến nhờ Đào Hủy Hủy chiếu cố, lại nói Hạng Noãn: "Một lát nữa anh đưa em về nhà, chờ anh."
Nói xong lại đi cùng người của hiệp hội đi ra xử lý chuyện bên ngoài.
Đào Hủy Hủy liền nhìn đi nhìn lại, tất nhiên nhìn ra, khuê mật của cô ấy cùng đại thần nhất định có quỷ.
Đào Hủy Hủy lấy một chiếc khăn lụa từ túi, đưa cho Hạng Noãn, nhỏ giọng nói: "Che nó đi."
Hạng Noãn lấy điện thoại di động ra, soi vào xương quai xanh và ở cổ, toàn là vệt đỏ, không thể để người khác thấy, bả vai cũng có, cô cũng không biết anh hôn đến đó lúc nào.
Đào Hủy Hủy: "Môi cậu sưng lên rồi." Nói rồi lại thở dài: "Đại thần nhà mình kiềm chế thật vất vả."
Lúc này, cô ấy còn lo về điều này, Hạng Noãn có chút không biết nên nói như thế nào. Cô đành phải lảng sang chuyện khác: "Bên ngoài rất hỗn loạn sao?"
Đào Hủy Hủy hỏi: "Vừa rồi ở trong rừng trúc nhỏ phải không, không để cây trúc che đi?"
Hạng Noãn: "......"
Đào Hủy Hủy lôi kéo Hạng Noãn hỏi đông hỏi tây, Hạng Noãn cũng không lừa gạt, đều nói hết ra.
Cuối cùng, Đào Hủy Hủy cảm khái nói: "Giấu cũng thật kín."
Hạng Noãn: "Đã sớm nói cho cậu, là cậu không tin."
Đào Hủy Hủy nhìn chằm chằm vào Hạng Noãn một lúc lâu: "Noãn Nhi, cậu nói có phải kiếp trước cậu cứu vớt toàn bộ vũ trụ hay không."
Khi hai người trò chuyện, một đồng nghiệp nam của Đào Hủy Hủy đi tới, mỉm cười với hai người họ: "Để tôi đưa các cô về nhà đi."
Người đàn ông này lớn lên không tồi, cao lớn cũng có tinh thần, lúc cười khuôn mặt sáng lên, ở trong đám đông có thể cho 90 điểm làm trai đẹp. Ngay khi Hạng Noãn đến, anh ta liền có chút hảo cảm, nhờ Đào Hủy Hủy giới thiệu, xin giúp đỡ. Đào Hủy Hủy thấy điều kiện của đồng sự này cũng không tồi, người cũng tốt, là một đối tượng khá thích hợp để kết hôn, nhanh chóng đáp ứng anh ta.
Theo quan điểm của Đào Hủy Hủy, dù người đàn ông có tốt đến đâu, chỉ cần đem ra so sánh với đại thần Ôn Hàn nhà cô ấy, ngay lập tức đều biến thành cặn bã.
Đồng nghiệp nam kia nhìn Hạng Noãn, khuôn mặt hơi đỏ lên, cười cười nói: "Đúng rồi, tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Đại Giang, là đồng nghiệp của Đào Hủy Hủy, năm nay 27 tuổi, sở thích của tôi là......"
Lời còn chưa nói xong, một người đàn ông đột nhiên đi đến, đứng phía trước che Hạng Noãn, ngữ khí lạnh lẽo: "Tôi cũng tự giới thiệu, tôi là bạn trai cô ấy."
Nói xong cũng không nhìn đến người kia, kéo Hạng Noãn đi mất.
Cô cái gì cũng không đồng ý với anh, sao anh có thể biết thành bạn trai cô?
Đơn phương tuyên bố quyền sở hữu đối với cô, vậy cũng quá bá đạo rồi.
Ôn Hàn dắt Hạng Noãn đến ngã rẽ mới thả tay ra, anh quay đầu nói với Đào Hủy Hủy: "Hội trưởng Hội Nhà Văn, mấy năm nay vất vả rồi."
Khi anh nói lời cảm ơn những người khác, ánh mắt là sạch sẽ mà chân thành.
Lần đầu tiên nói chuyện với đại thần, Đào Hủy Hủy kích động đến nói năng lộn xộn, nhanh chóng xua tay: "Không vất vả, không vất vả, một chút cũng không có!"
Nói xong lại lấy ra một cây bút, kích động nói: "Đại thần, tôi tôi tôi, tôi muốn xin chữ ký."
Ôn Hàn giúp Đào Hủy Hủy ký tên. Đào Hủy Hủy cũng là người có mắt nhìn. Sau khi lấy được ký, không biết đã lặng lẽ trốn đi từ lúc nào.
Hạng Noãn lúc này mới nhớ tới, chữ ký Tiện Tiện nhờ cô cũng chưa lấy được, vì thế cô nói theo: "Tôi cũng muốn chữ ký, anh hứa rồi."
Ôn Hàn nhìn qua Hạng Noãn, cười xấu xa: "Tôi hứa với em cái gì?"
Hạng Noãn nhanh chóng nói: "Anh hứa......" Vừa nói vừa đỏ mặt, thấp giọng: "Hôn anh một cái, anh sẽ cho chữ ký."
Ôn Hàn cúi đầu, liếc nhìn đôi môi anh đào kia, trên mặt đầy vẻ thờ ơ: "Tôi không nhớ rõ em đã hôn tôi, hôn lúc nào?"
Hạng Noãn đỏ mặt: "Vừa nãy."
Ôn Hàn đến gần cô, dùng giọng điệu chỉ có hai người mới có thể nghe thấy: "A, hình như là có chuyện như vậy. Nhưng tôi không nhớ rõ, yêu cầu miêu tả lại quá trình cẩn thận."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT