Hiển nhiên cái gọi là người thừa kế vô cùng quan trọng, lần này không chỉ có Thẩm Gia Hòa mà còn có Kiều Lập.

" Tôi nghĩ, ở lần gặp mặt đầu tiên tôi đã tỏ rõ thái độ, tôi sẽ không tiếp nhận cái chức vị người thừa kế này, ba mẹ ruột thân ái của tôi."

" Cậu nhất đinh phải tiếp nhận!" Thái độ Kiều Lập kiên quyết mà rõ ràng, nhưng gương mặt đen thui ngày thường có thể khiến nhân viên kinh sợ lại vô dụng với Khổng Ca.

" Tôi nghĩ tôi cũng không phải cấp dưới của ông, Kiều tiên sinh, ông không có quyền ra lệnh cho tôi."

Thấy thái độ Kiều Lập cũng không tốt đẹp, Khổng Ca híp híp mắt, đôi mắt phượng dịu dàng ngày thường lúc này cũng trở nên ác liệt.

" Ôi chao, cha con hai người đừng ầm ĩ, bảo bối, trước tiên con đừng vội vàng từ chối, ba con cũng chỉ có một đứa con là con, đương nhiên sẽ để mọi người nhìn con kế thừa gia nghiệp." Thẩm Gia Hòa nhanh chóng xen vào giữa hai người họ, hòa hoãn bầu không khí.

Thấy vậy, Khổng Ca hít sâu một hơi:" Xin lỗi, tôi không cố ý làm vậy."

Cậu thẳng thắn đối diện ba mẹ đẻ:" Tôi có thể hiểu được kì vọng chấn hưng gia tộc của hai người, nhưng rất đáng tiếc tôi không phải công cụ giúp hai người làm việc đó, cũng không muốn trở thành công cụ đó. Tôi chỉ muôn làm học sinh bình thường, cùng cha nuôi tôi sông với nhau."

" Cha nuôi của cậu? Ồng chủ của hàng hoa bất tài đó? Hắn có thể cho cậu cái gì, cái gì cũng không thể! Thừa kế Kiều gia, cuộc đời cậu liền bước lên con đường rộng thênh thang, vì sao cậu không làm?" Kiều Lập cười lanh, cười nhạc Khổng Ca cố chấp một cách ngu xuẩn.

Nghe lời Kiều Lập nói, Khổng Ca lập tức đứng dậy:" Xin lỗi, nhưng hãy thu hồi lại lời chửi bới và trào phúng ông vừa nói về ba tôi. Xem ra chúng ta không thể nói lại vấn đề này nữa, thái độ của tôi rất kiên trì, tôi sẽ không trở lại Kiều gia."

Thẩm Gia Hòa đưa tay ngăn cản Khổng Ca:" Bảo bối, nghe lời ba con đi, ba con cũng vì muốn tốt cho con."

" Xin lỗi." Khổng Ca tránh khỏi tay Thẩm Gia Hòa, vẫn có ý định ròi đi như cũ.

" Cậu đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!" Kiều Lập đứng lên, thẳng tắp đi tới trước mặt Khổng Ca, trong giọng nói pha thêm lạnh lùng nghiêm nghị.

Không nói thêm gì nữa, Khổng Ca tránh khỏi người trước mặt, ra khỏi quán cà phê, đi thẳng luôn về nhà.

" Bảo bảo, bọn họ lại bắt nạt con? Cần ba ba gọi người giáo huấn bọn họ một trận không?" Khổng Văn ôm Khổng Ca, trong lời nói tràn đầy đau lòng. Khổng ca vùi đàu vào vai của ba mình, trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng, thanh âm mang theo một chút chua xót.

" Bọn họ cho rằng con không biết sự thật sao? Mẹ con là tiểu tam nhiều năm không thể leo lên được vị trí chính thất, thật vất vả mới chò được tới khi chính thất chết, lại phát hiện đứa con mình vứt bỏ từ lâu có thể kế thừa gia tộc. Ba ruột thì bảo thủ, gần đây mới đem một hạng mục quan trọng trong tay giao chu thủ hạ tín nhiệm, không ngờ lại bị phản bội, tổn thất nặng nề, nóng lòng tìm người thừa kế thay ông ấy gánh vác trách nhiệm."

Cậu ngẩng đầu lên, khóe mắt ngấn nước:" Thật là buồn cười, con đã sống ở đây nhiều năm như vậy, lại được bọn họ tìm thấy đúng dịp này."

Khổng Văn ôn nhu đem nước mắt ở khóe mắt Khổng Ca liếm sạch, giọng nói mang theo sự phẫn nộ nồng đậm:" Bảo bảo không cần lo lắng, ba ba sẽ thay con dạy cho họ một bài học."

" Chờ giải quyết chuyện này xong, chúng ta rời khỏi thành phố này đi. Đi nời nào cũng được." Khổng Ca tựa như làm nũng lắc lắc cánh tay Khổng Văn, thanh âm lúc nói chuyện vì vừa khóc xong mà mang theo chút giọng mũi đáng yêu.

Khổng Văn yêu thương mà nhìn cậu, đem thân thể hóa thành xúc tu hoàn toàn, bao lấy Khổng Ca.

" Bảo bảo nói cái gì cũng được."

...

Ba ngày sau, một tin tức bắt đầu xuất hiện liên tục trên ti vi:" Gần đây công ty nhà họ Kiều không rõ lí do bị bốc cháy, tài sản tổn thất nặng nề, nhân viên  hiện nay vẫn chưa có ai tử vong nhưng có người bị thương khá nghiêm trọng, giám đốc Kiều tự lo thân còn chưa xong, các xí nghiệp Kiều thi liên tục tuyên bố phá sản. Tiếp theo chúng ta cùng đến với tin tức..."

...

" Nơi này thật đẹp, đúng không?"

Trên bờ biển, một thiếu niên trẻ tuổi tinh xảo đang đứng, con ngươi màu hổ phách của cậu long lanh ánh sáng, ngũ quan thâm túy với đường nét xinh đẹp, làn da trắng nõn đủ để khiến mọi thiếu nữ trên bờ cát ghen ghét. Cậu đứng dưới ánh mặt trời, mỗi nụ cười của cậu có thể khiến mọi người tưởng tượng đến thiên thần, mọi người theo ánh mắt cậu nhìn xuống, phát hiện cậu đối diện một người đàn ông tuấn lãng mỉm cười.

" Ba ba, con thích nới này."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play