Những ngày sau đó, Thường Hạ sẽ có một cảm giác rất lạ khi trở về nhà.

Không phải vì đồ đạc trong nhà đã được thay đổi, cũng không phải vì thứ gì đó nhiều hhown hay ít hơn.

Là vì Thí Đào trở nên siêng năng hơn nên trông không giống con mèo con mập mạp ham ăn ham ngủ như trước đây nữa rồi.

Sau một chuyến du lịch trở về, anh mở cửa, đôi dép nằm ngay ngắn trên hành lang.

Sau bữa ăn, chưa kịp phản ứng, Thí Đào đã thu dọn chén dĩa rồi chạy đi rửa bát.

Đến khi tắm, anh thấy phòng tắm đã được lau chùi thật sạch.

Sau khi tắm, lại có thêm một ly nước trái cây để làm dịu cơn khát của anh.

Con mèo con mập mạp bị sao thế này, đây rõ ràng là một yêu tinh dọn nhà ấy chứ.

Thường Hạ đang nhấp ngụm nước trái cây trong ly, tò mò nhìn Thí Đào đang ngồi xổm trên bàn cà phê, dùng ánh mắt ấm áp nhìn anh.

Mấy ngày nay Thí Đào không xem TV, cậu cứ nhìn anh, ợm ờ trong cổ họng, cậu thường lắc mông cầu xin được chạm vào anh. Sự nhiệt tình của cậu có hơi nồng nhiệt.

Thấy Thường Hạ uống nước trái cây xong rồi đi đánh răng, nên chuẩn bị đi ngủ thôi. Thí Đào xoay người chạy vào phòng ngủ của Thường Hạ, lôi một chiếc gối dự phòng trong tủ ra và đặt nó lên giường của Thường Hạ.

Đây là những gì Thường Hạ nhìn thấy sau khi vào phòng ngủ.

Thí Đào đứng trên đầu giường với cái đuôi dựng lên, và vỗ nhẹ vào chiếc gối trước mặt rồi một tiếng “meo meo” dài phát ra.

“Tối nay muốn ngủ trên giường sao?” Thường Hạ đi tới, xoa cái đầu nhỏ của cậu, cảm thấy hơi kỳ quái, bởi vì như thường lện thì Thí Đào sẽ ngủ trong ổ của cậu.

Thí Đào vẫy đuôi và giẫm lên gối.

“Được rồi.” Thường Hạ nằm xuống giường, mở chăn bông đặt Thí Đào vào rồi nói: “Nói trước luôn là cưng không thể tùy ý biến thành người trên giường của tôi đâu đấy. Nếu cưng muốn biến hình thì phải nói với tôi trước.”

Thường Hạ thực sự không muốn trải qua thêm bất kỳ điều đáng xấu hổ như trong những giấc mộng xuân rồi dựng lều lần thứ hai nữa.

Thí Đào ngoan ngoãn nằm xuống giường, giọng hơi run mà xác nhận lại với Thường Hạ, nói rằng mình đã biết rồi vuốt ngực Thường Hạ.

Cơ thể của Thường Hạ ngay lập tức cứng lại, và một cảm giác xấu hổ leo lên má anh.

Đệm thịt măng cụt của mèo con Thí Đào vừa hay giẫm lên chỗ nhô lên của anh.

Vào những đêm mùa đông, ôm con vật nhỏ lông xù để ngủ cùng là một điều vô cùng hạnh phúc.

Mỗi sáng thức dậy, Thường Hạ sẽ thấy hình bóng lông xù màu cam đang ngủ trên chiếc gối bên cạnh, nằm cuộn lên cánh tay mình và ngủ nghiêng về một phía.

Tiếng ngáy nho nhỏ gần như hòa hợp vào nhau, và đôi chân của cậu vẫn đang móc vào bộ đồ ngủ của anh, tất cả dường như đang dựa dẫm vào anh.

Trái tim của Thường Hạ nhũn ra trong tích tắc, anh nhẹ nhàng nhấc cục bông xù đang ngủ đặt lại trên gối, hôn lên đỉnh đầu của Thí Đào, rồi đứng dậy tắm rửa.

Hôm nay là ngày phỏng vấn độc quyền với nhà hàng Tây Ban Nha Patio, sau khi liên hệ với quản lý nhà hàng, thời gian được ấn định là 12 giờ trưa.

Thường Hạ đã chuẩn bị xong tập tài liệu từ ngày hôm trước, bút ghi âm, sổ tay và SLR (máy ảnh ống kính đơn phản xạ) với các câu hỏi phỏng vấn và các điểm chính, sau khi liên tục xác nhận rằng không có gì thiếu sót, anh chọn ra một bộ quần áo hơi trang trọng và treo trên mắc áo. Thay đồ rồi ra khỏi phòng.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Thường Hạ bước vào phòng bếp, dùng hương vị của bữa sáng để đánh thức đứa nhỏ lười biếng trên giường.

Năm phút sau, một người vội vàng mặc bộ đồ ngủ và cài nhầm cúc áo trước ngực ngồi vào bàn với kiểu tóc bù xù.

“Đi đánh răng rửa mặt đi nào.” Thường Hạ vừa nói vừa bày trứng rán ra dĩa.

“Ò!”

Patio là một nhà hàng Tây Ban Nha mới mở gần khu trung tâm thành phố S. Chủ quán là một người Tây Ban Nha gốc Hoa mới trở về Trung Quốc, ngoài 30 tuổi, ngoại hình đẹp trai.

Toàn bộ nhà hàng mang đậm phong cách Moorish mạnh mẽ với tường trắng và sàn gỗ, bên đường là sàn kính toàn bộ, ánh đèn ấm áp và sáng sủa.

Sau khi Thường Hạ đưa Thí Đào đến và nói chuyện ngắn gọn với quản lý nhà hàng, bọn họ được dẫn đến chỗ ngồi đã đặt trước và ngồi vào chỗ ổn định.

“Thủy cung ở cửa có rất nhiều hải sản.” Thí Đào liếm môi, nghĩ về đống cua hoàng đế và tôm hùm mà cậu nhìn thấy khi vào cửa.

“Hầu hết các món ăn đặc sản ở đây cũng đều là hải sản.” Thường Hạ mỉm cười chỉnh lại cổ áo sơ mi hơi xếch của Thí Đào. “Nhắc lại lần nữa, sau khi món ăn được dọn lên phải đợi tôi chụp hình xong rồi mới được ăn.”

Thí Đào làm một cử chỉ ok rồi ngồi vào bàn và đợi thức ăn.

Người phục vụ rót rượu vang đỏ vào ly rồi đưa cho mỗi người. Thí Đào ngửi ngửi, hương trái cây rất dịu. Từ trước đến giờ, cậu chưa từng loại rượu này nên uống luôn một ngụm thật lớn.

Nó là một chút chất giúp lên men, nhưng có một vị đậm và một vị ngọt dài. Thí Đào nheo mắt và nhấp một ngụm nữa.

Món đầu tiên được phục vụ là món Tapas, bánh mì cắt lát được phết cá tuyết chiên và tôm, kèm theo mùi tây cắt nhỏ và ô liu đen, thoang thoảng mùi thơm của nho đen.

Thí Đào nhấp nháp lại từng chút từng chút, hương vị đậm đà nhưng không quá phức tạp, hương vị riêng biệt, tạo ấn tượng ban đầu về sức sống và đầy thú vị.

Món thứ hai được phục vụ có tên gọi là The Boiling Crap. Cua được luộc kỹ trong nươc trong veo, nước sốt mặn mặn khiến người ta mê mẩn khi nếm, thành phần chính là tôm, cua huỳnh đế và bắp ngọt (Bắp Mỹ), chanh để rung hòa vị ngọt tanh của hải sản và độ đặc của nước sốt, có thể cảm nhận được hương vị nồng nàn của Tây Ban Nha chỉ trong một miếng ăn.

Thí Đào đang đắm chìm trong việc nếm vị cay và ngọt trong miệng, chợt cảm nhận được một mùi thơm quen thuộc từ nó, cậu hào hứng nói với Thường Hạ: “Còn có, ừm … hình như có mùi húng quế.”

Thường Hạ dùng bút ghi âm đặt trên bàn ghi lại chi tiết tất cả lời nói của Thí Đào, thấy vậu bị cay đến mức lè lưỡi, đổ một ly rượu đỏ vào miệng, vẫn đng cố gắng làm dịu đầu lưỡi với vị ngọt của rượu, anh có chút lo lắng hỏi cậu: “Có sao không? Nếu khó chịu, thì đừng ăn nữa.”

“Không sao đâu.” Đầu óc của Thí Đào hơi choáng váng, bắt đầu lè lưỡi: “Lần này… tuyệt quá, hehe.”

Nhìn thấy vẻ mặt như thường lệ của Thí Đào, Thường Hạ không nghi ngờ them gì nữa.

Cuối cùng món Risotto hải sản được chế biến từ tôm tỏi cũng được mang lên, Thường Hạ cầm SLR lên và nhanh chóng chụp ảnh. Sau khi công việc hoàn thành sơ bộ, anh thấy Thí Đào, người đã háo hức chờ đợi từ trước, vẫn chưa đặt đũa xuống, mà nhìn Thường Hạ với vẻ mặt trống rỗng.

“Này, Thí Đào?” Thường Hạ gắp một con tôm và đưa qua đưa lại trước mặt cậu.

Thí Đào hừ một tiếng, khóe miệng nhếch lên cao, ánh mắt vẫn rời rạc.

“Cậu say rồi.” Thường Hạ thở dài.

“…Tôi… không.” Thí Đào nghiêng đầu và chậm rãi trả lời.

“Cậu đợi ở đây, tôi sẽ lấy cho cậu cái gì đó để giải rượu.” Thường Hạ xoa đầu cậu, đứng dậy đi tới người phục vụ đứng ở cạnh cửa.

Khi Thường Hạ quay lại với ly nước chanh, Thí Đào gục mặt xuống bàn, ngủ ngon lành.

Hết chương 14

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play