Thành viên tạm dừng hoạt động để ra nước ngoài chữa bệnh, Wavri, đã trở về. Bệnh tình của cậu chàng có chuyển biến tốt đẹp, chuẩn bị bay từ Mỹ về.
Tin tức vừa được công bố ra, các fan đã ồn ào hết cả lên. Mọi người đều biết bệnh của Wavri không thể vận động mạnh, cho dù có về nước cũng không thể cùng các thành viên trong nhóm đi biểu diễn nữa.
Maknae đáng yêu phải trải qua bi kịch như vậy khiến cho vô số người tổn thức rơi lệ, lại thêm cái nhìn về một cảnh ngộ bất hạnh càng khiến nhiều người sinh lòng yêu mến. Các fan vì để giảm bớt đau xót trong lòng, đặc biệt sáng tác rất nhiều đồng nhân, cho Wavri vào vai chính.
*maknae: em út
Trong mấy tác phẩm đồng nhân, Wavri được đắp nặn hình tượng cực kì, cực kì tuyệt vời: Từ Mỹ trở về, vạn nhân mê, ôn nhu động lòng người.
Hình tượng đặc biệt như vậy thì gọi là gì?
Haizzz, hỏi thừa, tất nhiên là bạch nguyệt quang rồi.
Mấy cái đồng nhân thường thấy nhất chính là Dụ Văn Xuyên x Wavri. Wavri hoạt bát, Dụ Văn Duyên cao lãnh; Wavri nhỏ bé đáng yêu, là em út được cưng chiều, Dụ Văn Xuyên khí chất thành thục, là anh trai cả đáng tin cậy. Điều quan trọng nhất chính là, Wavri đã lui khỏi giới, không hề cùng Dụ Văn Xuyên cạnh tranh, fan Dụ Văn Xuyên tất nhiên đối xử rất khoan dung, khác xa so với người họ Lâm nào đó. Fan không cần phải lo việc ké fame bám dính, nhìn thấy idol mình và Wavri bị ghép CP cũng rất thành thật nhắm một mắt mở một mắt, mặc kệ không thèm quan tâm.
Thêm nữa, Wavri và Dụ Văn Xuyên được viết thành CP thì ai là pháo hôi? Hỏi thừa quá, tất nhiên là Lâm Lạc Bạch rồi:).
Mắt thấy CP Hoa Văn nhiệt độ càng ngày càng cao, Lâm Lạc Bạch trong lòng chua muốn chết, cậu rõ ràng tốn hết tâm tư chuẩn bị cùng Dụ Văn Xuyên xào CP, fan đều không thèm tin. Mà Wavri chỉ cần trở về nước một cái là có thể nấu xong CP với Dụ Văn Xuyên?
Công lý ở đâu? Ở đâu vậy hả?
Nhưng cậu cũng không trách Wavri được, cậu nhóc này đáng yêu lại đáng thương, cậu cũng rất đau lòng. Muốn trách thì phải trách mắt nhìn của fan không tốt.
Ngày Wavri về nước, trợ lý vẻ mặt quẫn bách chạy tới tìm Lâm Lạc Bạch: “Anh Lâm, có người muốn tìm anh…..”
Lâm Lạc Bạch đang chăm chú xem mấy video hướng dẫn trên mạng, học cách đan khăn quàng cổ cho Dụ Văn Xuyên, xỏ xỏ móc móc một lúc, thành phẩm từ cái khăn quàng cổ biến thành cái ổ gà. Cậu buồn bực đặt ổ gà xuống hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Trợ lý: “Người này bảo muốn bao nuôi anh. Hỏi anh có muốn hay không.”
Lâm Lạc Bạch trợn tròn mắt: “Ai muốn bao nuôi tôi cơ?” Trực tiếp thẳng thắn thấy sợ luôn á.
Trợ lý chưa kịp trở lời, ngoài cửa liền truyền đến một âm thanh mềm mại trong trẻo: “Anh Lâm! Là em nè, em đùa có tí xíu với trợ lý thôi mà, ai ngờ cậu ta lại chạy đi nói với anh thật.”
Wavri mở cửa bước vào, chạy tới ôm chặt lấy người Lâm Lạc Bạch: “Anh Lâm, em về rồi nè.”
Wavri lúc trước đã rất gầy, hiện tại lại càng gầy, hai tay không có chút thịt nào, ôm trong lòng còn sờ thấy được cả xương. Nghĩ đến dáng vẻ khổ sở vì bệnh của cậu nhóc trước khi xuất ngoại, Lâm Lạc Bạch lại cảm thấy đau lòng, xoa đầu Wavri: “Vừa mới về hả? Thân thể thế nào rồi?”
Wavri ngẩng mặt lên: “Hiện tại thì rất tốt, vẫn còn có thể duy trì được nhưng không biết là mấy năm, cũng không biết bao giờ sẽ chết. Có thể là 3 năm cũng có thể là 3 ngày, đến lúc chết thì chết thôi. Cho nên bây giờ em mới trở về đó, phải hưởng thụ hết những gì có thể trong khi còn sống chứ.”
Lâm Lạc Bạch cảm thấy thật khó chịu. Giọng điệu lạc quan như thế, khuôn mặt tươi cười như thế, tại sao lời nói lại tàn nhẫn như vậy.
Wavri nhăn mặt, cọ cọ vào ngực Lâm Lạc Bạch: “Anh Lâm, đừng có ghét bỏ em, không đi chơi cùng với em.”
Lâm Lạc Bạch lập tức nói: “Đương nhiên là sẽ không, sẽ cùng em đi chơi, em muốn chơi gì thì chơi cái đó.”
“Đêm nay em có thể ngủ cùng với anh không? Công ty dọn phòng ký túc của em mất rồi.” Khuôn mặt nhỏ của Wavri tràn đầy ủy khuất: “Em còn tưởng có thể ở lại đây vài ngày, cùng ôn lại kỷ niệm lúc em còn ở trong nhóm. Thật sự không nghĩ được, vừa về đến mà…..”
“Thẳng nam” Lâm Lạc Bạch không hề nghe ra câu cuối cùng toàn mùi trà xanh của cậu nhóc Wavri, vẫn cảm thấy đau lòng thay cho cậu nhóc này: “Không có vấn đề gì, giường của anh em cứ ngủ đi. Mấy ngày nay anh không đi đâu, đều cùng em chơi.”
Lâm Lạc Bạch bổ sung: “Đúng rồi, Dụ Văn Xuyên cũng ở đây, anh ấy ở phòng bên cạnh, chắc là cũng dậy rồi, để anh đi xem.”
“Không có việc gì, hai chúng ta làm phiền anh ấy làm gì chứ.” Wavri cười rộ lên để lộ hai lúm đồng tiền, “Nghe nói gần đây công ty đang sửa sang lại, có nhiều đồ mới thú vị lắm, anh Lâm đưa em đi xem đi.”
Lâm Lạc Bạch gật đầu: “Được rồi, đi thôi. Anh nói này, tầng hai vừa mới lắp một cái máy pha cà phê, mỗi lần xay cà phê là mùi thơm bay khắp tầng…..”
Lâm Lạc Bạch mang Wavri đi một vòng quanh công ty. Cậu vẫn chưa tin được mình có một ngày có thể cùng một người đi dạo quanh công ty, đi một phát là mất 2 tiếng.
Lúc trở lại phòng Lâm Lạc Bạch, Wavri hiếu kì chỉ vào đống bùi nhùi như ổ gà ở trên bàn: “Anh, đây là cái gì?”
Lâm Lạc Bạch: “…… Khăn quàng cổ.”
Đan cũng gần xong xuôi hết cả rồi.
Wavri: “Anh đan khăn quàng cổ? Không phải là biết em trở về mà cố ý đan cho em chứ?”
Lâm Lạc Bạch định trả lời là cậu đan cho Dụ Văn Xuyên. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hai người bọn cậu sau khi Wavri xuất ngoại mới ở bên nhau, Wavri căn bản là không biết tình hình. Hiện tại cậu nhóc không được khỏe, lỡ như cậu nhóc đối với đồng tính luyến ái bài xích, nhìn thấy anh em của mình yêu nhau, không chịu nổi kích thích thì phải làm sao bây giờ?
Lâm Lạc Bạch quyết định tạm thời sẽ nói dối mang tính thiện ý: “Đúng vậy, là tặng cho em. Đáng tiếc đan hơi xấu……”
Wavri rất kích động, hai má hơi đỏ lên: “Cảm ơn anh Lâm. Thật tốt quá đi, em cứ tưởng anh đã quên mất em rồi chứ.”
Lâm Lạc Bạch nhất thời có chút áy náy, bởi vì cậu hình như cũng đã quên mất Wavri. Hai người trước khi không tính là thân, chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường mà thôi. Lần này Wavri trở về chả hiểu sao lại rất dính cậu.
Cậu nghĩ thầm, chắc là dạo qua cửa tử thần một vòng ai cũng sẽ thay đổi, bắt đầu quý trọng những người bên cạnh mình.
Buổi tối, Wavri ở trong phòng Lâm Lạc Bạc cởi hết quần áo, chỉ còn mặc mỗi quần lót, không hề cảm thấy có vấn đề gì: “Anh, em muốn đi tắm.”
Lâm Lạc vừa định mở miệng nói rằng chỗ này hơi lạnh, đến phòng tắm hãy cởi đồ, Wavri đã lại gần: “Anh xem cánh tay của em này, chỗ này trước phải lấy ven truyền nước, bây giờ vẫn còn sưng.”
Lâm Lạc Bạch hơi mềm lòng, cũng để kệ Wavri không mặc gì, nhẹ nhàng sờ lên chỗ bị sưng.
Đúng lúc này, cửa phòng rầm một cái bị mở ra, Dụ Văn Xuyên sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa, mắt đỏ ngầu, tức giận nhìn cơ thể trần truồng của Wavri, Lâm Lạc Bạch sững người, tay vẫn còn đang sờ tay Wavri.
Lâm Lạc Bạch do dự đánh giá sắc mặt của Dụ Văn Xuyên, lại tự khinh bỉ cái tay sờ lung tung của mình.
Trong lòng chỉ có tín hiệu S.O.S: Không xong, người yêu hiểu lầm to rồi!
“Chị em à, sao đồng nhân của soái ca Dụ Văn Xuyên x bạch nguyệt quang đáng thương Wavri nhiều zl vậy? Tôi nhìn đến phát điên rồi.”
“Lén lút cảm khái, không trái lương tâm, yêu thích bí mật, ở bên ngoài kia chúng ta chính là chỉ có duy nhất Xuyên Xuyên trong tim, không thể nói với ai khác!!!”
“Lâm Lạc Bạch tốt qua đi mất, mỗi lần xuất hiện đều là pháo hôi. Tui đây chính là bởi vì cậu ý luôn là pháo hôi trong Hoa Văn CP nên mới yêu thích!”
“Không sai!!!”
Mà giờ khắc này “pháo hôi” Lâm Lạc Bạch đang sợ hãi mà thu móng vuốt trên người Wavri, cụp đuôi trốn chạy cơn giận dữ của Dụ Văn Xuyên: “Hai người ở đây, em đi mua cà phê….”
_Hết chương 4_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT