Edit: Lily_Carlos

Giang Vụ ngồi ở trên giường một hồi lâu, anh trở mình lại ghé vào chăn nhìn chằm chằm vào đèn ngủ nhỏ trong phòng.

Anh không nhịn được mà suy nghĩ xem hiện tại Ninh Gia Hàng đang làm cái gì.

Nhật ký trò chuyện trên điện thoại và khung thoại trên WeChat giữa hai người anh chưa từng xóa đi, Giang Vụ nghiêm túc mà lướt lướt, mấy ngày rồi bọn họ chưa thực sự trò chuyện với nhau, tin nhắn gần nhất chính là hẹn thời gian để cùng nhau về nhà.

Anh cũng biết bản thân không nên ôm tâm tư đó với em trai mình, kịp thời phát hiện sau đó cách thật xa mới đúng, nhưng mà Ninh Gia Hàng thật sự quá tốt giống như đồ ngọt vậy.

Nỗi nhớ mãnh liệt như nước, chẳng sợ hiện thực giống như một nhát dao đâm vào trong trái tim anh, Giang Vụ cũng muốn thừa nhận anh vẫn thích Ninh Viễn Hàng.

Bí mật như vậy không thể viết trong nhật ký, Giang Vụ chỉ dám trộm phát tiết trong căn phòng không có đèn, lấy sự u ám của bóng đêm làm mực, lấy chỗ trống tình cảm trong 21 năm qua của anh làm giấy, toàn bộ đều là tên của Ninh Gia Hàng.

Giang Vụ ngồi xuống trên mặt đất, chôn đầu nghĩ.

Hơn 9h chiều dì bảo mẫu mang thuốc của anh lên.

Anh nhìn chằm chằm bát thuốc đen tuyền, cuối cùng đứng dậy vào phòng tắm, tùy ý để nước thuốc bị làn nước cuốn đi không còn một chút dấu vết nào trên bồn rửa mặt bằng sứ.

Đêm nay anh đã đủ ‘đắng’ rồi.

******

“Anh Gia Hàng, anh nghĩ đến anh trai của anh đi, anh đừng uống nữa được không…” vẻ mặt Phan Tống đầy đau khổ muốn đi đoạt lại bình rượu trong tay Ninh Gia Hàng, nhưng lại lại ánh mắt của đối phương làm cho rụt lại.

Chu Dục liếc mắt nhìn bé nhát gan kia, giơ tay đè lại tay phải của Ninh Gia Hàng: “Đã hơn 12 giờ rồi đó, không phải trước kia cậu sợ Giang Vụ sẽ lo lắng nhất hả, như thế nào? Thật sự cãi nhau với anh ấy?”

Ninh Gia Hàng trầm mặc một hồi, cổ họng chua xót, “Anh ấy không quan tâm tôi.”

Phan Tống đầy mặt kinh ngạc: “Giang Vụ đã biết? Vậy anh ấy…”

Chu Dục cũng có chút kinh ngạc, “Tình cảm anh em giữa hai người đã qua nhiều năm như vậy, Giang Vụ không giống như là sẽ từ chối người.”

“Đúng là anh ấy không từ chối,” Ninh Gia Hàng cười cười, “Anh ấy chỉ tránh đi mà thôi.”

Chu Dục không nói thêm nữa, đổ thêm rượu rồi chạm với cậu “Uống.”

Phan Tống chống tay lên mặt buồn rầu nhìn hai người, muốn nói gì lại không biết mở miệng như thế nào.

Chu Dục uống mấy chén thì dừng lại, dùng đốt ngón tay gõ gõ đầu cô: “Muốn nói cái gì thì nói đi.”

Bé nhát gan ôm đầu nhìn nhìn Ninh Gia Hàng, mới châm chước mở miệng: “Anh Gia, làm sao Giang Vụ có thể biết được chứ, anh nói với anh ấy à?”

“Không phải.”

“Anh không tự đi hỏi hả!” Phan Tống chấn kinh: “Giang Vụ cũng đối xử với anh rất tốt, có khi nào ngươi ta xấu hổ rồi không? Hoặc là người ta trả lời có chút chậm, rõ ràng anh kiên nhẫn với anh ấy nhất, hiện tại lại cứ thế mà chấp nhận à? Anh dùng cách theo đuổi con gái để theo đuổi anh ấy thì anh ấy chỉ cẩm thấy anh coi anh ấy là anh trai mà thôi, huống hồ kể cả có nói toạc ra đi chăng nữa, Giang Vụ yêu thương anh ngư vậy sao có thể mặc kệ anh chứ.”

Chu Dục cười nhìn cậu.

Ninh Gia Hàng quơ quơ trong ly rượu, cười khổ nói: “Là tôi sai rồi, tôi không giống trước đây.”

“Hả?” Phan Tống như lọt vào trong sương mù.

“Về nhà, cậu không uống rượu, lái xe.” Ninh Gia Hàng vứt chìa khóa cho cậu rồi đi ra ngoài.

“Anh Gia?” Phan Tống bắt được chìa khóa mới phản ứng lại được “Không cần! Tôi không dám lái cái xe báo bối kia của anh đâu!”

Chu Dục cao giọng cười, khoác cổ cậu kéo về phía trước “Đi thôi, cứ mở ra chơi, coi như tạ lễ của cậu ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play