Edit: Cu

Beta: Tà + Huyên

 

Lâm Lung biết gì nói nấy, buổi phỏng vấn hôm nay tiến hành thuận lợi đến lạ, tới khi kết thúc, tất cả mọi người trong phòng phỏng vấn đều rời đi với nụ cười trên mặt.

 

“Piano, chúng ta hẹn một thời gian nào đó, chị phỏng vấn em được không?”

 

Lâm Lung và Từ Ứng Hàn đi phía sau, lúc đang chuẩn bị về phòng nghỉ, nhìn thấy một cô gái đứng ở cửa dường như đang chờ cô mở miệng hỏi.

 

Từ Ứng Hàn nhìn cô gái một cái, không nói gì.

 

Ngược lại cô gái kia bất đắc dĩ nói: “Hàn Thần, tôi biết anh rất khó hẹn gặp, cho nên hiện tại gần như đã từ bỏ. Nhưng mà tôi hẹn Piano anh sẽ không ngăn cản chứ.”

 

“Tôi có nói gì sao?” Từ Ứng Hàn nhìn cô gái một cái, thản nhiên nói.

 

Lâm Lung nhận ra cô gái này, là một trong những phóng viên ngồi phía dưới.

 

“Chào em, chị là phóng viên muốn hẹn em, em thi đấu quá carry (1), vô cùng đặc sắc.” Cô gái vươn tay về phía Lâm Lung, cười hữu nghị nói.

 

 

Lâm Lung đưa tay nắm lấy tay cô ấy, đang muốn nói chuyện, ai ngờ Từ Ứng Hàn đột nhiên đẩy sau lưng cô, khẽ nói: “Chúng ta phải trở về, bằng không sẽ không đuổi kịp xe buýt.”

 

Lâm Lung: “...” Lúc anh kiếm cớ có thể tìm cái gì đó tốt hơn không.

 

Hàn Thần còn chưa lên xe buýt, ai dám lái xe đi.

 

Kết quả không chỉ có cô nghĩ như thế, Hứa Nguyện ‘ha’ một tiếng, có phần tức cười nói: “Hàn Thần chưa lên, ai dám lái xe đi? Lừa ai vậy chứ.”

 

“Piano, em cho chị Wechat đi.” Hứa Nguyện lấy điện thoại từ trong túi ra, chắp tay trước ngực.

 

Lâm Lung chớp mắt, ai ngờ Hứa Nguyện trực tiếp nhét điện thoại vào trong tay cô, còn vô cùng nũng nịu nói: “Cầu xin em đó, tiểu tỷ tỷ.”

 

“Có chuyện gì thì liên hệ Chu Nghiêu là được, cô ấy vẫn luôn chơi game, mặc kệ những chuyện tuyên truyền kia.”

 

Từ Ứng Hàn trực tiếp lấy điện thoại trong tay Lâm Lung ra, sau đó đưa cho Hứa Nguyện. Sau đó đẩy Lâm Lung ra khỏi phòng phỏng vấn.

 

Sau khi ra ngoài, Lâm Lung quay đầu nhìn về phía Từ Ứng Hàn, nhẹ giọng hỏi: “Giữa hai người có khúc mắc sao?”

 

“Sao lại nói như thế? Không có.” Từ Ứng Hàn không thay đổi sắc mặt hỏi.

 

Lâm Lung nâng khuôn mặt nhỏ lên, mang theo ý cười ẩn ý, bây giờ cô mới phát hiện hình như càng hiểu rõ Từ Ứng Hàn, hiểu rõ con người anh đáng yêu thế nào. Cũng giống như bây giờ, rõ ràng là anh nói không có, trên mặt anh đều là ‘anh và cô ta có khúc mắc’.

 

Anh thật sự sẽ không nói láo.

 

Cũng may Lâm Lung biết rằng nhất định sẽ không hỏi ra được cái gì ở nơi này, nên dứt khoát không hỏi.

 

Sau khi bọn họ về phòng nghỉ, tất cả mọi người đã thu dọn xong, đang chờ bọn họ.

 

Giản Dịch đứng dậy, hô: “Không được, tôi sắp chết đói, chết đói rồi, nhanh đi ăn đi.”


 

“Muốn ăn gì?” Lâm Lung hỏi.

 

Giản Dịch sáng mắt lên “Em muốn mời khách?”

 

“Đúng vậy.” Lâm Lung cầm túi ở trên bàn lên, lúc đang muốn khoác vào vai, kết quả túi bị túm lấy.

 

Cô quay đầu nhìn Từ Ứng Hàn đưa tay nắm lấy túi của mình.

 

“Anh cầm giúp em.” Anh dùng câu khẳng định, nghi vấn cũng vô dụng.

 

Lâm Lung mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được. Đừng nói các fans đang chờ phía ngoài, nếu bị đội viên nhìn thấy, nhất định có thể phát hiện ra quan hệ giữa bọn họ không bình thường.

 

Từ lúc nào mà Hàn Thần cao ngạo lạnh lùng lại đeo túi thay người khác?

 

Đây không phải là nói rõ cho người ta giữa hai bọn họ có chút không bình thường sao.

 

Thế là, Lâm Lung ôm túi mình vào trong ngực thật chặt, giống như sợ bị anh cướp đi. Từ Ứng Hàn nhìn động tác của cô, lập tức nhíu mày cười nói: “Túi thuốc nổ hay gì mà em ôm chặt thế.”

 

Lúc anh nói câu này, giọng không nhỏ, Vương Ngọc Đàn ở bên cạnh thu dọn đồ xong ngẩng đầu lên.

 

Thế là bạn học Tiểu Vương SP cũng bày vẻ mặt giật mình nhìn về phía Lâm Lung, nhỏ giọng hỏi: “Lâm Lung, em ôm túi chặt như vậy làm gì?”

 

“Bên trong đều là tiền hả?” Giản Dịch suy đoán nói, rồi cậu ta đột nhiên giống như tỉnh ngộ: “Khó trách hôm nay em muốn mời tụi anh đi ăn, hóa ra là mang tiền ra cửa.”

 

Bởi vì toàn bộ chiến đội I.W đều quen ăn hôi, nên mỗi lần ra ngoài liên hoan tất cả mọi người đều chỉ mang điện thoại là xong.

 

Túi tiền? Là món đồ chơi gì.

 

Cậu ta nói xong, Lam Cảnh Trình ở bên nghe không nổi nữa : “Bây giờ có thứ gọi là thanh toán bằng điện thoại, phiền các cậu lần sau lúc không muốn trả tiền ngàn lần đừng nói chuyện mất mặt như là không mang túi tiền đi nhé.”

 

...

 

Thế là Giản Dịch ôm lấy túi của mình, không thèm quay đầu chạy khỏi phòng huấn luyện.

 

“Đúng rồi, hôm nay fan hâm mộ tặng những món này, tôi đưa về căn cứ giúp các cậu.” Chu Nghiêu chỉ vào cái túi màu hồng bên cạnh, bên ngoài là ký hiệu chiến đội I.W, còn dán sticker hình chibi của riêng Lâm Lung.

 

Thật ra hôm nay khi Lâm Lung đi từ hậu trường đến bàn máy tính còn cố ý nhìn xuống phía dưới.

 

Cô không chỉ thấy rất nhiều bảng đèn led tên mình, còn chứng kiến thật nhiều người đeo băng đô màu hồng. Loại cảm giác này thật sự không nói nên lời, giống như được tiêm máu gà.

 

Sự thật chứng minh, ống máu gà này thật ra dùng rất tốt.

 

Cho nên lúc Chu Nghiêu nói, cô lập tức gật đầu: “Nhất định không thể quên.”

 

“Biết, biết, đều là tấm lòng của người hâm mộ em.” Chu Nghiêu cười dỗ cô.

 

Cuối cùng vẫn là Lâm Lung tự xách túi ra ngoài, quả nhiên sau trận đấu có rất nhiều fans không rời đi lập tức mà đợi ở gần xe buýt, chờ đợi sự xuất hiện của bọn họ.

 


“Piano, có thể chụp ảnh chung với em không?”

 

“Ký tên giúp tôi đi, Yasuo hôm nay của em thật sự thăng hoa, em có thể cũng chơi nhiều như vậy trên livestream không.”

 

“Tiểu tỷ tỷ, cố lên.”

 

Không ngờ sau khi bọn họ ra ngoài, bình thường người được fans vây quanh nhiều nhất là Từ Ứng Hàn, hôm nay ngược lại thành Lâm Lung. Rất nhiều cô gái nhỏ đeo băng đô màu hồng trên đầu, đều cầm đồ vật mình tỉ mỉ chuẩn bị để Lâm Lung ký tên lên.

 

Ngay cả Chu Nghiêu bình thường luôn thúc giục bọn họ lên xe, hôm nay ngược lại đợi sau khi mọi người kí tên cho fans mới lần lượt lên xe.

 

Buổi tối liên hoan thịt nướng, Lâm Lung mời khách, bọn họ cũng không khách sáo, dù sao cũng chọn cái gì đắt một chút, cái gì ăn ngon một chút.

 

Chờ bọn họ trở về căn cứ, một đám người ngồi trên ghế xoa bụng mình, còn có một chút chưa đã thèm.

 

Bởi vì đã sắp đến cuối tháng, nhiệm vụ livestream vẫn chưa hoàn thành.

 

Cho nên vừa về đến nơi, Vương Ngọc Đàn và Giản Dịch đã mở phần mềm livestream lên, trước hết khoác lác với fans để câu giờ.

 

“Vẻ mặt thỏa mãn?” Vương Ngọc Đàn sờ mặt mình, cười ha ha với ống kính, “Bị mọi người nhìn ra rồi. Hôm nay Mid của chúng tôi carry trận, cho nên ban đêm mời chúng tôi ăn uống.”

 

“2333333 cuối cùng Hàn ca cũng không phải tiêu tiền như nước giống trong đội đã nghĩ.”

 

“666666666666 biết ngay mấy người sẽ không bỏ qua người ta.”

 

“Nhanh chóng bảo Piano mở livestream, tôi muốn thấy cô ấy chơi Yasuo.”

 

“Yasuo + 1.”

 

“Yasuo + 10086.”

 

Thế là Vương Ngọc Đàn bên cạnh hô một tiếng “Lâm Lung, fans kêu em mở livestream kìa.”

 

Lâm Lung đang gửi wechat ngẩng đầu nhìn thoáng qua, kết quả ngược lại hai mặt nhìn nhau với Từ Ứng Hàn ngồi bên cạnh.

 

Cô cầm lấy điện thoại trong lòng bàn tay, điện thoại có chút nóng lên, tút tút vang lên một tiếng.

 

Không nhìn cũng biết là ai gửi tới.

 

Bởi vì một giây trước người này còn gửi tin nhắn nói với cô, muốn thưởng cho cô như hôm nay đã nói.

 

“Em lên lầu thay quần áo rồi xuống livestream sau.” Lâm Lung nói một tiếng, cầm di động đi thẳng lên lầu.

 

Vương Ngọc Đàn còn vô cùng ngây thơ nói với fans: “Lát nữa Mid của chúng tôi sẽ mở livestream, muốn xem em ấy livestream thì phải đợi chút.”

 

Nói xong, cậu ta liền gọi Giản Dịch xếp đội.

 


Lam Trình kêu một người bạn trước đó quen khi ở Hàn Quốc để chơi đôi, còn Ngô Địch một mình chơi đơn.

 

Chỉ có Từ Ứng Hàn ngồi trên ghế của mình một phút, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, như không có việc gì đi ra khỏi phòng huấn luyện. Sau đó anh đi thẳng lên lầu, gõ cửa phòng hai lần.

 

Rồi anh mới đẩy cửa ra đi thẳng vào.

 

Lúc này Lâm Lung đang đứng đầu giường, trong tay còn cầm điện thoại của mình, bộ dáng xoắn xuýt, giống như đang tự hỏi nên trả lời tin nhắn thế nào.

 

Cô nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu thì thấy bóng dáng cao lớn mặc đồng phục đội đang tiến đến gần.

 

“Đội...” Lâm Lung khẽ ngẩng đầu, đang muốn nói chuyện.

 

Nhưng mà người đàn ông đột nhiên duỗi hai tay ra, không nói lời nào ôm lấy gương mặt cô, trong nháy mắt một khuôn mặt đưa tới gần. Không giống với những nụ hôn hời hợt trước đó, hoặc là trước kia căn bản không thể nói là hôn, chỉ giống như lông vũ mềm mại sượt qua môi.

 

Mà lần này, anh trực tiếp ôm lấy khuôn mặt cô, ngậm lấy môi của cô.

 

Cảm giác mềm mại lại ấm áp như vậy, Lâm Lung đột nhiên nắm chặt bàn tay của mình, một tiếng bộp rất nhỏ, là tiếng điện thoại rơi trên chăn lông mềm mại.

 

Khi anh rời khỏi đôi môi của cô, kéo ra một chút khoảng cách giữa hai người, ánh mắt đen nhánh của anh nhìn cô.

 

Lâm Lung không biết hình dung loại cảm giác này thế nào, nhưng giờ phút này chân cô có hơi run lên.

 

Cho dù là lần đầu tiên lên sân khấu cô cũng chưa từng khẩn trương thế này.

 

Cho đến khi anh ôm lấy khuôn mặt cô lần nữa, hơi nghiêng đầu, bờ môi tiếp tục đè lên trên.

 

Lần này anh không chỉ mút nhẹ môi của cô, mà trực tiếp cạy mở môi cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, bá đạo và mạnh mẽ không cho phép cô lùi về sau nửa bước, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi của cô, môi lưỡi dây dưa, cô không thể động đậy nửa phần.

 

Gương mặt thiếu nữ ở dưới ánh đèn đỏ bừng như lửa đốt, tai cô vẫn luôn chấn động, tất cả đều là tiếng thở dốc của anh và nhịp tim của mình. Cho dù là âm thanh nào đi nữa giờ phút này cũng kích thích toàn thân cô run rẩy, như nhũn ra.

 

Cô không biết qua bao lâu, chỉ biết cẳng chân như mềm ra, người đàn ông từ ôm lấy mặt cô biết thành ôm eo, chống cho cô đứng thẳng.

 

Mãi cho đến cuối, cô bị đè trên cửa tủ quần áo màu trắng, phía sau là cửa tủ quần áo lạnh buốt, phía trước là anh.

 

Anh ôm cô thật chặt, khuôn ngực rắn chắc lại dày rộng, nhiệt độ cơ thể cực nóng, quần áo thật mỏng, truyền đến trên người cô.

 

Đã sớm không phân biệt rõ đến cùng là nhiệt độ cơ thể ai, giờ khắc này toàn thế giới đều yên lặng.

 

Khi anh chậm rãi buông cô ra, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu vào gương mặt cô, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn giờ phút này đỏ bừng, tóc dài hơi loạn, mấy sợi tóc rối bời trên gương mặt cô, bờ môi hồng nhuận chính là son môi tốt nhất trên đời, tô thế nào cũng không ra màu sắc này.

 

Anh yên lặng nhìn thiếu nữ, lòng bàn tay lau một cái trên bờ môi cô.

 

“Đây là phần thưởng của em.”

 

Cô hơi sững sờ, đang muốn đẩy người được một tấc lại muốn tiến một thước này. Nhưng lại bị anh gắt gao kéo một cái vào trong ngực, mặt cô dán lên lồng ngực anh, đỉnh đầu gần với khuôn mặt anh, anh hơi cọ hai lần, dùng mặt mình vuốt nhẹ đỉnh đầu cô.

 

Lần này cô nghe rõ tiếng tim đập của anh.

 

Từng chút, từng chút, tiết tấu mạnh mẽ phát ra từ lồng ngực, hình như có hơi nhanh.

 

Nhịp đập tim anh cũng sẽ tăng tốc vì cô, hiển nhiên biết được chuyện này khiến cô vui vẻ không thôi.

 

**

 

Trong phòng huấn luyện của chiến đội Vạn Nguyên, Lâm Diệc Nhượng lên livestream, không lập tức vào game mà mở trận đấu hôm nay.

 

ADC King Hàn Mẫn Hách bên cạnh nhìn thoáng qua, đột nhiên chỉ vào màn hình nói: “Piano.”


 

Tất nhiên Lâm Diệc Nhượng biết, giờ phút này nghe Hàn Mẫn Hách nói, lập tức vén tóc, làm bộ không quá để ý nói: “Ừ, em gái tôi đó.”

 

Sau đó khung bình luận bùng nổ.

 

“666666666666 cách khoe khoang em gái này, thật sự cực kỳ ra vẻ.”

 

“2333333333 thừa nhận đi, anh cố ý mở trận thi đấu.”

 

“Được được, toàn thế giới đều biết anh có em gái, ngoan.”

 

“Má tôi ơi, cuồng em gái, tôi gọi anh như vậy nhé.”

 

“Anh vợ ở trên xin nhận cúi đầu nhận lạy của em rể.”

 

“Anh vợ.”

 

Sau đó, ba chữ “Anh vợ” này bị spam điên cuồng trên màn hình, Lâm Diệc Nhường vốn dĩ còn đang khoe khoang em gái, sắc mặt có chút trầm xuống, nói với màn hình không chút do dự: “Muốn làm em vợ tôi, kiếp sau nhé.”

 

“Lâm Lung nhà chúng tôi phải đợi đến năm 30 tuổi mới được yêu đương. Bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của con bé là thi đấu thật tốt, tuổi con bé còn nhỏ, không cho phép mấy người lấy con bé ra nói đùa.”

 

Kết quả, Hàn Mẫn Hách thông qua phiên dịch hiểu được lời anh ta nói, đột nhiên chỉ mình hỏi: “Tôi có thể không?”

 

Vẻ mặt Lâm Diệc Nhượng buồn bực, anh không ngờ tiểu tử thúi ngấp nghé em gái mình thế mà lại ở bên cạnh.

 

Kết quả một giây sau Hàn Mẫn Hách lại mỉm cười hỏi: “Cùng nhau đánh rank.”

 

Nghe cậu ta dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo nói ra mấy chữ này, sắc mặt Lâm Diệc Nhượng mới thoáng tốt hơn.

 

Nhưng mà khung bình luận đã chế giễu đến điên rồi.

 

“23333333333 King này.”

 

“Nở hoa đến mức tê cả da đầu tôi.”

 

“Anh ta vốn muốn hỏi có thể làm em vợ không, kết quả nhìn sắc mặt hồ ly lại nhanh chóng đổi giọng.”

 

Bởi vì đang livestream, Lâm Diệc Nhượng phải giữ mặt mũi cho đồng đội, cũng muốn thành lập hình tượng anh trai chói lọi của mình một chút, liền nói: “Vậy được, tôi gọi Lâm Lung đến chơi cùng.”

 

Anh ta đăng nhập tài khoản sever Hàn Quốc, trong danh sách bạn bè đúng lúc Lâm Lung online.

 

Bởi vì anh ta cũng là Cao thủ nên mời Lâm Lung ghép đôi.

 

Kết quả vừa gửi tới đối phương liền từ chối thẳng thừng.

 

Toàn bộ khung bình luận giống như điên lên, vẻ mặt Lâm Diệc Nhượng xấu hổ, kéo vãn tôn nghiêm của mình: “Có lẽ là con bé đang bận chuyện khác, được rồi vẫn là chúng ta chơi đi.

 

Thế là Lâm Diệc Nhượng lôi kéo King chơi cùng.

 

Không lâu sau liền vào trận, vừa mởi vào trận anh ta ngây ngẩn cả người.

 

Vì vị trí đối diện, ID của Mid rõ ràng là Piano.

 

Mà đường dưới thì là Woshixyh.

 

Ừ, đây là tài khoản của Từ Ứng Hàn, Lâm Diệc Nhượng đã gặp phải rất nhiều lần, chết cũng không nhận nhầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play