Edit: Huyên

Beta: Tà


 

Sáng sớm, Chu Nghiêu bắt đầu đi từng phòng gõ cửa. Bởi vì hôm nay có lịch chụp ảnh cho giải đấu nên đêm qua hơn 12h đám thanh niên này đã bị xốc cổ đi ngủ. 

 

Chu Nghiêu còn cố ý vơ vét mặt nạ của nhân viên hành chính, ném cho mỗi người một miếng. 

 

Tốt xấu gì ngày mai cũng lên hình, cần chỉnh trang gọn gàng một chút, dù sao thì fans đều nói trong toàn LPL, chiến đội I.W từ đội viên đến huấn luyện viên đều có giá trị nhan sắc cao nhất, ngay cả Chu Nghiêu cũng được fans ca tụng là quản lý đẹp trai nhất. 

 

Chờ đến khi dựng hết đám người trên giường kia dậy, anh ta mới đi gõ cửa phòng Lâm Lung. 

 

Ai ngờ vừa mới gõ một cái, cửa phòng đã mở ra. 

 

Sáng sớm ánh mặt trời tràn đầy, cô gái nhỏ đứng ở cửa giống như nụ hoa trong veo tắm mình trong nắng mai. Lâm Lung mặc đồng phục mới của chiến đội I.W, ba màu đỏ đen trắng, thoạt nhìn giống như đồng phục đua xe, có một loại hương vị mạnh mẽ nam tính kì lạ. 

 

Mái tóc dài của cô gái nhỏ cột ở sau gáy thành một cái đuôi ngựa nhẹ nhàng linh hoạt, cả người thoạt nhìn rất sảng khoái. 

 

“Dậy rồi à,” Chu Nghiêu hơi bất ngờ.

 

Nhìn cô bé đã mặc xong đồng phục, hẳn là đã thức dậy từ lâu rồi. 

 

Lâm Lung cười, chỉ chỉ bên cạnh nói: “Lúc anh tới gõ cửa, em đã nghe thấy.”

 

Chu Nghiêu: “Một đám quỷ lười, chỉ có đóa hoa tươi duy nhất trong đội này mới khiến cho người ta yêu thích.” 

 

Nói xong, anh ta liền giục Lâm Lung nhanh xuống lầu ăn sáng. 

 

Bởi vì thời gian chụp hình đã định sẵn, 9h sáng nhất định phải có mặt tại studio. Các đội viên còn phải trang điểm, cho nên thời gian chụp hình chính thức áng chừng khoảng 11h. 

 

Lâm Lung xuống lầu trước, hôm nay nhà ăn làm cháo bí đỏ, cô gái nhỏ vừa bưng bát cháo lên ăn một miếng thì đã thấy mấy thanh niên xuất hiện ở cửa. Đám người ngày thường mặc áo thun quần đùi giờ đều mang trên người bộ đồng phục mới cứng vừa được phát tối hôm qua. 

 

Đồng phục này so với đồng phục mùa trước có một chút khác biệt. 

 

Mùa trước màu sắc chủ yếu là đỏ trắng, nhưng mùa này lại thêm màu đen, nhìn càng giống đội đua xe. Bởi vì là quần áo đặt may, mỗi người đều đưa số đo riêng nên đồ rất vừa người, quần dài màu đen càng tôn lên đôi chân dài. Mấy người con trai đi vào, hiệu quả thị giác thật sự chói lóa. 

 


Lâm Lung đang bưng cái bát trắng nhỏ trong tay, chờ đến khi cô hồi phục tinh thần, mới phát hiện ngón tay đã nóng rẫy. 

 

Cô vội vàng đưa tay lên nắm lấy lỗ tai, rồi mới cúi đầu. 

 

Không lâu sau, đối diện cô liền có người ngồi xuống. 

 

Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn hai người như hình với bóng, tưởng như đi WC cũng phải nắm tay nhau. 

 

Cho nên khi bọn họ ngồi vào ghế đối diện, Lâm Lung không bất ngờ chút nào.

 

Nhưng ngay khi cô gái nhỏ đang gắp một chiếc bánh bao kim sa, bên cạnh lại có người ngồi xuống. Cô không ngẩng lên cũng nghe được tiếng Giản Dịch gọi Hàn ca. 

 

“Ngón tay đã chín chưa?” Lâm Lung tiếp tục gặm bánh bao, sau đó nghe được câu này. 

 

Cô gái nhỏ hơi sửng sốt rồi khẽ quay lại, liền thấy sườn mặt điển trai mà lại thâm thúy của Từ Ứng Hàn. 

 

Cái cảm giác này, giống như mật ong không ngừng tuôn ra, trong không khí ngập tràn hương vị ngọt ngào. 

 

Từ Ứng Hàn: “Tay của tuyển thủ eSports em cũng dám tùy tiện làm bỏng?”

 

Lâm Lung: “…” Thật là cảm cmn động. 

 

Bong bóng màu hồng trong tim cô gái nhỏ nháy mắt nổ lụp bụp.

 

Ăn sáng xong, Chu Nghiêu và Ngư ca cũng đi theo bọn họ lên xe bus của chiến đội. Chờ khi Lâm Lung bước lên mới phát hiện không gian bên trong quả thực có thể dùng hai chữ ‘sang trọng’ để miêu tả. 

 

Bên ngoài xe bus dán logo của chiến đội I.W, tất cả đều lấy màu đỏ làm chủ đạo. 

 

Mà bên trong chỉ có hai hàng ghế, mỗi chiếc đều làm bằng da thật, rộng rãi và thoải mái. 

 

Vì trước kia ra ngoài liên hoan đều ngồi xe của đội viên, nên đây là lần đầu tiên Lâm Lung ngồi trên xe bus của chiến đội. Sau khi lên xe cô gái nhỏ cũng không biết nói gì. 

 

Bởi mỗi người đều có chỗ ngồi yêu thích của mình, nên chờ những người khác ngồi xuống hết rồi Lâm Lung mới chọn một chỗ gần cuối để yên vị. 

 

Xe nổ máy chạy đi, bên trong khoang ghế rất yên tĩnh, mọi người đều rối rít lấy tai nghe ra, bắt đầu nghe nhạc, chơi game. 

 

Lâm Lung cúi đầu tìm một hồi lâu, kết quả vẫn không thấy tai nghe trong túi xách đâu. 

 

Chẳng lẽ cô quên mang theo?


 

Cũng may đây không phải đi thi đấu, cô dứt khoát từ bỏ việc tìm kiếm. Ai ngờ người ngồi bên cạnh cô, Từ Ứng Hàn giống như đã phát hiện ra, hỏi: “Quên mang tai nghe?”

 

Lúc này trên tay anh đang cầm một chiếc tai nghe màu đỏ, có chút không giống với tính cách của anh lắm. 

 

“Hàn ca, anh phải dùng tai nghe sao?” Bởi vì nghe Chu Nghiêu nói, từ đây tới studio chụp ảnh phải đi mất một tiếng, nên cô chỉ chỉ chiếc tai nghe hỏi. 

 

Từ Ứng Hàn: “Dùng.”

 

Lâm Lung hơi bĩu môi, nếu cần dùng thì hỏi cô câu vô nghĩa này làm gì. 

 

Cô gái nhỏ đang chuẩn bị quay đầu lại, thì nghe được Từ Ứng Hàn đột nhiên nói: “Em muốn mượn của anh hả?”

 

“Muốn em cầu xin anh đúng không?” Lúc nghe được mấy lời của Từ Ứng Hàn, không biết tại sao Lâm Lung chợt nhớ đến Lâm Diệc Nhượng. Trong mười tám năm tình anh em của hai người, anh ấy cũng từng vô số lần ấu trĩ như vậy. 

 

Từ Ứng Hàn: “Nói một câu nghe thử xem.”

 

Vốn cô còn cho rằng người cao ngạo như anh sẽ không làm trò ngây thơ thế này. 

 

Phải chăng đàn ông đều có một mặt như vậy?

 

Thật ra lúc này Lâm Lung vẫn chưa hiểu, đàn ông có ấu trĩ hay không đều phụ thuộc vào việc người trước mặt có quan hệ gì với anh ta. 

 

Cố nhịn không trợn trắng mắt nhìn đội trưởng nhà mình, Lâm Lung cuối cùng vẫn cười giả lả một tiếng, xoay người nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Lúc này chính là giờ cao điểm đi học đi làm buổi sáng, ngoài đường xe cộ qua lại như mắc cửi. 

 

Xe bus vừa chạy vừa dừng, không tính là đi nhanh. 

 

Lâm Lung áp cằm vào cửa kính, ánh mắt lạc ra bên ngoài.

 

Đột nhiên hai bên lỗ tai cô nóng lên, trên đầu đã được vững vàng đeo lên một vật. Cô ngẩng lên, thấy Từ Ứng Hàn đứng bên cạnh chỗ ngồi của mình. 

 

Nhưng anh chẳng hề nói câu nào đã xoay người đến cuối xe, nói chuyện với Chu Nghiêu. 

 

Trong tai nghe vẫn vang lên tiếng nhạc. 

 

Thiếu nữ đeo tai nghe đột nhiên vén môi, đây đều là nhạc anh thích ha. 


 

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên gò má tinh xảo của cô. 

 

Nụ cười nhẹ của thiếu nữ còn động tâm hơn tiếng hát. 

 

Chờ khi đến nơi, mọi người cùng lên phòng hóa trang ở tầng 2. Trong phòng hóa trang lớn ánh đèn sáng rực, nhân viên đều đang chờ bọn họ. 

 

“Xin lỗi, trên đường hơi kẹt xe,” Chu Nghiêu xin lỗi mọi người. 

 

Cũng may bọn họ chỉ trễ 20 phút, nếu thợ trang điểm nhanh tay có thể kịp để 11h chụp hình. 

 

“Nhắc đến thật trùng hợp, hôm nay một chiến đội khác cũng đến chỗ chúng tôi chụp ảnh, hơn nữa còn mời một vị nhiếp ảnh gia lớn cầm máy.” 

 

Hiển nhiên nhân viên trang điểm khá thân quen với bọn họ, dù sao họ đã hợp tác với nhiều chiến đội trong LPL. 

 

Đặc biệt năm ngoái khi quay MV xuất chiến giải vô địch thế giới, chiến đội cũng thuê studio này. Chủ nhân của studio là một nhân vật có tiếng tăm trong giới nhiếp ảnh, phí quay chụp tính theo ngày, chiến đội bình thường đều không mời nổi. 

 

Chu Nghiêu tò mò hỏi: “Chiến đội nào vậy?”

 

“Hình như gọi là Vạn Nguyên, là chiến đội năm nay mới bật lên đúng không,” nhân viên trang điểm suy nghĩ một chút rồi nói. 

 

Lúc này mấy người thanh niên đang trùm áo choàng đều ồn ào ngẩng đầu nhìn qua. 

 

Đúng là rất có duyên. 

 

Chu Nghiêu vừa nghe, nhanh nhẹn hỏi thăm: “Bọn họ mời ai chụp vậy?”

 

“Ông chủ của chúng tôi đó, ngày hôm qua người ấy đặc biệt bay từ Bắc Kinh về, nghe nói là nể mặt ông chủ chiến đội Vạn Nguyên, dù sao anh cũng biết ông chủ chúng tôi giờ tiếp khách không giống với trước kia, phải xem người.” 

 

Giản Dịch nhìn Chu Nghiêu lắc đầu, “Xem đi, bị người ta coi thường rồi.”

 

Ai ngờ Chu Nghiêu hừ một tiếng, “Không sao, đội chúng ta đều là soái ca, không cần nhiếp ảnh gia danh tiếng lên ảnh vẫn đẹp.”

 

“Không sao, không sao, người chụp hình cho mọi người là Chu tổng giám, năm ngoái MV xuất chiến giải vô địch thế giới cũng là do anh ta quay đó.” Nhân viên quản lý vội vàng nói. 

 

Chỉ lát sau, bên ngoài đã có tiếng động, nghe nói là người của chiến đội Vạn Nguyên tới. 

 

Bởi vì trang điểm cho đám thanh niên rất nhanh cho nên khi những người khác đều xong rồi thì Lâm Lung vẫn còn đang đánh phấn mắt. Chu Nghiêu liền dẫn những người khác đi chụp trước, dù sao cô cũng sẽ tới kịp shoot hình cuối. 

 

Vì thế sau khi bọn họ đi rồi, thợ trang điểm yên tâm tiếp tục tô vẽ trên mặt cô. 

 

Ai ngờ không bao lâu sau, Lâm Diệc Nhượng gửi tin nhắn Wechat tới, hỏi cô ở đâu.

 

Lâm Lung sợ anh trực tiếp đi tìm mình, trả lời: Em đang trang điểm. 

 


Lâm Diệc Nhượng: Anh mang bánh ngọt cho em.

 

Nhìn icon mỉm cười ở cuối, Lâm Lung cũng vừa cười vừa cảm thấy bó tay. Cô trả lời: Chờ lát nữa em đến WC, anh mang qua cho em đi.

 

Lâm Diệc Nhượng: …Em là xã hội đen đấy à.

 

Lâm Lung: Vậy anh có đi hay không.

 

Vài giây sau, cô thấy anh trả lời: Đi.

 

Từ Ứng Hàn vốn quay lại tìm huy hiệu đội, vừa rồi anh còn cầm trong tay, tiện tay nhét vào túi, ai ngờ khi tới phòng chụp lại không thấy đâu. Chu Nghiêu còn dặn anh tiện đường gọi Lâm Lung đến. 

 

Nhưng ai biết khi quay lại, huy hiệu thì thấy nhưng Lâm Lung lại biến mất. 

 

Anh chờ một lúc, ngược lại thấy nhân viên trang điểm cho cô, vì vậy hỏi thăm mới biết cô đi WC. 

 

Từ Ứng Hàn dứt khoát đi qua nhà vệ sinh. 

 

Đây không phải là lần đầu tiên tới nơi này nên anh biết rõ phòng vệ sinh ở chỗ nào. Ai ngờ vừa mới rẽ qua khúc ngoặt, anh đã nhìn thấy hai người đứng trước cửa buồng rửa tay. 

 

Cô gái mặc đồng phục đội mình đang quay lưng về phía anh. 

 

Mà đối mặt với cô là một thanh niên mặc đồng phục đen, cao hơn Lâm Lung nửa cái đầu, lúc này mặt đầy ý cười nhìn chằm chằm cô bé đối diện. 

 

Thẳng đến khi anh ta duỗi tay định sờ má cô gái, nhưng cô gái nhỏ dường như cự lại, lui về sau một bước. 

 

Chẳng qua Từ Ứng Hàn đứng xa, không nghe được đoạn đối thoại của bọn họ…

 

Lâm Diệc Nhượng: “Nhân viên trang điểm cho em đậm quá, che hết dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của Đậu Đỏ nhà ta đi rồi.” 

 

Lâm Lung: “Đồ đáng ghét này.”

Ngay khi hai người đang nói chuyện, bả vai Lâm Lung bị một người mạnh mẽ ôm lấy, cả người lui về sau một bước. 

 

Sau đó cô nghe âm thanh lạnh như băng từ trên đỉnh đầu truyền tới: “Lâm Diệc Nhượng, không ai nói cho cậu biết đừng có táy máy tay chân với con gái à?”

 

Lâm Diệc Nhượng vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn cái người vừa lao ra. 

 

Sau đó tầm mắt dừng ở cánh tay Từ Ứng Hàn đang nắm lấy vai Lâm Lung.

 

Rốt cuộc là ai con mẹ nó táy máy tay chân với con gái???

 

Tác giả có lời muốn nói: Hàn thần: Ngượng ngùng, đây là vợ tương lai của ta, ta muốn động.

Hồ ly tiểu ca ca: Này mẹ nó vẫn là em gái ta.

Lung muội: Uhm, nếu không các anh đánh nhau một trận đi??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play