Edit: Huyên

 

Sau khi ván thứ hai chính thức bắt đầu, Lâm Lung vặn tay, thả lỏng các ngón.

 


Trong tai nghe truyền tới giọng nam hơi trầm: “Đậu Đỏ.”

 

Cô im lặng, không ngờ lúc này Từ Ứng Hàn sẽ gọi tên cô, hơn nữa còn là nhũ danh.

 

Những người khác đều không lên tiếng, Lâm Lung nghe anh nói: “Nếu trận này thắng, anh sẽ thực hiện một điều ước của em.”

 

“A a a a a, không công bằng.” Vương Ngọc Đàn bộc phát kêu ầm lên, Lâm Lung bị giật mình suýt thì đổ cà phê lên bàn phím.

 

Vương Ngọc Đàn trừng mắt nhìn màn hình, hô: “Em cũng muốn được ước.”

 

“Tôi là bạn trai cậu à?” Từ Ứng Hàn hừ một tiếng.

 

Nhất thời mọi người cười ầm lên, Ngư ca đứng ở bên nhìn bọn họ, lắc đầu nói: “Các cậu đúng là lợn chết không sợ nước sôi, cẩn thận mấy câu vừa rồi sẽ bị cắt nối biên tập lại đấy.”

 

Ngô Địch: “Cắt đi, cắt đi. Thường ngày đều là chúng tôi bị ngược cẩu, tôi nguyện ý chia sẻ cẩu lương với đại chúng.”


 

Giản Dịch theo đuôi: “Em cũng nguyện ý, em cũng nguyện ý.”

 

Cũng may lúc này đối phương bắt đầu cấm tướng, Ngư ca nhìn thoáng qua, lập tức nói: “Cấm Kalista.”

 

Tướng này trước mắt vẫn là bá chủ ADC, cho nên cơ bản không ai nguyện ý thả ra. Ván thứ hai bọn họ ở phía màu đỏ, đối phương được quyền chọn tướng trước cho nên sẽ không lãng phí lượt ban để cấm tướng này.

 

Ngô Địch tìm được nó trong đám tướng ADC, nhanh chóng nhấn cấm.

 

Bởi vì cả hai bên đều không sử dụng tướng khác biệt, cho nên đội hình cũng tính là cân bằng.

 

Minh Phong nhìn lựa chọn của hai đội trên màn hình, đặc biệt Lâm Lung ván này không sử dụng tướng MID truyền thống mà chọn Lucian. Trong thi đấu, trước đây tướng này đã được người đi MID lựa chọn, sau đó không ít tuyển thủ đi MID cũng luyện tập nó.

 

Trước đây trong một trận đấu Lâm Lung đã từng chọn tướng này, không tính là bất ngờ.

 

Nhưng Minh Phong vẫn chỉ ra: “Người đi MID của chiến đội I.W chọn Lucian, chính là hy vọng ở giai đoạn đầu sẽ chiếm được ưu thế. Kỳ thật kết quả trận đấu thắng hay bại không thể trách cứ một tuyển thủ nào đó, dẫu sao đây cũng là trò chơi đoàn đội. Hai Carry của bạn bị đối thủ giết trước, chỉ có thể chứng minh đối phương mở combat rất dứt khoát, không chỉ bảo vệ được hai C của mình mà còn khống chế phóng skill tốt. Tôi tin tưởng dù tâm tình của fans hai đội hiện tại như thế nào, chuyện nên làm nhất chính là tin tưởng tuyển thủ của mình, tin tưởng bọn họ tuyệt đối muốn chiến thắng.”

 

Sở dĩ Minh Phong nói những lời này bởi vì khung bình luận trực tiếp sau khi chiến đội I.W thua trở nên hơi hỗn loạn.

 

Đại khái vì trong đợt combat cuối Lâm Lung bị giết đầu tiên nên khán giả không ngừng trách móc cô.

 

Tuy rằng trong quá trình thi đấu bình luận viên không thể thiên vị bên nào, nhưng bọn họ cũng có chút tư tâm. Ví như khi thấy tuyển thủ bị công kích không ngừng họ cũng sẽ giúp nói đỡ.

 

Bọn họ là bình luận viên, càng nắm rõ trận đấu hơn so với fans.

 

Đợt combat vừa rồi kia, TOP của chiến đội I.W vẫn còn ở lane, bốn người bọn họ chẳng qua chỉ ở hố rồng cắm mắt quan sát, phòng ngừa rồng ngàn tuổi bị trộm. Kết quả Vạn Nguyên nắm bắt cơ hội mở combat, Lâm Lung có sai sót, nhưng SP và JG cũng không bảo vệ cô tốt.

 

Cô mới bị đối phương giết chết.

 

Kỳ Tập là bạn lâu năm nên hiểu được ý đồ của người bên cạnh, anh ta há miệng cười một tiếng, gật đầu nói: “Quả thật, có rất nhiều nhân tố quyết định thắng bại trong một trận đấu, không thể chỉ nhìn một đợt combat. Huống hồ đây là BO5, các bạn khán giả, giờ nói thắng bại vẫn hơi sớm.”

 

Minh Phong cười: “Nếu tôi là đồng bọn của Vạn Nguyên, giờ tôi sẽ đoán kết quả cuối cùng là 3:0.”

 

Kỳ Tập lập tức tiếp lời: “Nếu tôi là đồng bọn của I.W, tôi chắc chắn sẽ đoán kết quả là 3:1.”

 

Hai người đối đáp hài hước, anh một câu tôi một câu, khiến khán giả cười ồ.

 

Dưới khán đài, mẹ con Kiều Y và Lâm Diệc Hoài khó có khi tâm linh tương thông, nghe xong lời của bình luận viên thì liếc nhau một cái. Hiển nhiên người khác có thể lựa chọn rõ ràng, nhưng hai người họ…

 

Ừm, khó, thật khó.

 

Dựa theo lý trí mà nói, bọn họ nên hy vọng đội của Lâm Diệc Nhượng thắng, như vậy chiến đội Vạn Nguyên có thể tiến thẳng vào Chung kết Thế giới.

 

Nhưng vừa nghĩ tới cô gái nhỏ nào đó rất có thể sẽ nước mắt lưng tròng trên sân thi đấu, Kiều Y và Lâm Diệc Hoài chỉ cần tưởng tượng một chút đã không dám nghĩ tiếp.

 

Kiều Y nâng cằm, khẽ thở dài: “Không bằng chúng ta ở nhà xem thi đấu.”

 

Đang nói chuyện, ván thứ hai đã chính thức bắt đầu.

 

Những phút đầu, JG hai bên đều farm rừng, hai đội mặc dù có va chạm cũng chỉ đơn giản đổi ít máu mà thôi.


 

JG vòng đi vòng lại ở đường MID không biết bao nhiêu lần, hai MID đối địch từng đợt từng đợt đổi máu với nhau. Trận đấu trôi qua sáu phút rưỡi, cả hai bên đều chưa đoạt được đầu người.

 

Cho đến khi Giản Dịch cầm Gragas chạy tới đường MID, cậu ta đứng trong bụi cỏ tam giác hỏi: “Em cảm thấy có thể mở combat.”

 

Lúc nãy cậu ta đi đi lại lại ở đường MID mấy lượt, chẳng qua năng lực phản gank của Lâm Diệc Nhượng khá mạnh, khiến cậu ta nhiều lần bất lực ra về. Không nghĩ tới, Giản Dịch là một đứa trẻ cứng đầu, mấy lần không được vẫn muốn một lần nữa.

 

Lâm Lung: “Hai người bọn em vừa mới thay máu, bây giờ thanh máu chỉ còn phân nửa, em thấy có thể giết.”

 

Giản Dịch hắc hắc cười, ngồi xổm trong bụi cỏ.

 

Lúc này, Minh Phong nhìn động tác của Giản Dịch, nói: “Tôi cảm thấy Key muốn động thủ rồi.”

 

Anh ta vừa dứt lời, Gragas đã nhấn E xuất hiện, trực tiếp đụng độ với Cassiopeia của Lâm Diệc Nhượng, sau đó Lâm Lung đuổi theo, một đợt skill tung ra, bào máu của anh đến cực thấp.

 

Khi cô phóng skill Q ra, bản thân bị skill R của Lâm Diệc Nhượng đóng đinh lại.

 

Nhưng trước khi Lâm Diệc Nhượng kịp đóng đinh, cô đã phóng skill Q ra rồi.

 

Trong vòng vài giây, hai bên phóng đủ loại kỹ năng, khiến khán giả hoa cả mắt.

 

Minh Phong ở bàn bình luận hận không thể vỗ đùi, hô: “Combat này đánh hay quá, hay quá. Thật ra Fox đã cố định hai người đối diện lại, nhưng skill Q của Piano đã xuất thủ, thời gian hai kỹ năng này được phóng ra chỉ chênh lệch một chút. Nhưng không còn cách nào cả, trước khi Fox cố định Piano thì kỹ năng Q của cô đã tấn công tới, hơn nữa khi nãy ulti của Piano đã tiêu hao quá nhiều máu của Fox, nên anh mới ngã xuống.”

 

Khán giả hoan hô.

 

Không chỉ gank thành công ở đường MID lại còn tiêu hao hai phép bổ trợ dịch chuyển và suy yếu của Lâm Diệc Nhượng.

 

Hai kỹ năng bổ trợ của Lâm Lung vẫn còn nguyên.

 

Kỳ Tập cũng không nhịn được cảm khái: “Đợt này Piano kiếm lợi thật lớn, hai skill của cô vẫn còn, chẳng khác nào làm thịt Fox.”

 

Nghe bình luận viên nói, Kiều Y tức giận suýt thì lên tìm anh ta tính sổ.

 

Bà vừa nhìn màn ảnh, vừa cả giận hạ giọng: “Người bình luận viên này sao lại nói như vậy được, làm thịt là cái gì.”

 

Lâm Diệc Hoài dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là nói: “Đây là công việc của người ta, huống hồ bọn họ cũng chỉ gọi ID của tuyển thủ.”

 

An ủi như vậy, tâm tình của Kiều Y mới tốt hơn một chút.

 

Ưu thế ở đường MID cũng không làm cho chiến đội I.W khinh địch, dù sao trận đầu tiên ở giai đoạn trước bọn họ có ưu thế 4-1 đầu người, kết quả lại bị người ta đánh trả.

 

Sau đó hai bên thăng cấp một thời gian, gặp nhau tại đường MID lần nữa.

 

Combat lần này, chiến đội I.W lại chiếm được ưu thế, giết JG và MID đối phương. Lâm Lung một lần nữa cầm được đầu người.

 

Hai lần làm thịt anh ruột mình, ngay cả Giản Dịch cũng không nhịn được hỏi: “Lung muội muội, em nói xem khi thi đấu giết Nhượng thần có cảm giác khác hẳn giết người khác phải không?”

 

Lâm Lung mím môi, đột nhiên cười một tiếng.

 

Cô nói: “Ừm, hình như thoải mái hơn thật.”

 

Vương Ngọc Đàn chợt quay đầu liếc mắt một cái, lại nhanh chóng nhìn màn hình của mình, kinh ngạc nói: “Tôi phát hiện, người đi MID của đội ta hình như là bánh trôi, bên trong rất đen tối nha.”

 

“Tất cả im miệng.” Từ Ứng Hàn hừ một tiếng.

 

Trận đấu quan trọng thế này mà bọn họ còn có thể bàn tán Lâm Lung mang thuộc tính gì.

 

Thật là rảnh rỗi sinh nông nổi.

 

Trong trận đấu này, chiến đội I.W một lần nữa phát huy năng lực lăn cầu tuyết của mình, từ ưu thế nhỏ ở giai đoạn trước biến thành ưu thế lớn ở late game. Khi kinh tế của bọn họ dẫn trước 10,000 vàng, ai cũng biết ván này đã bỏ xa Vạn Nguyên rồi.

 

Mặc dù Lucian của Lâm Lung hơi yếu về late game, nhưng ưu thế của bọn họ đã đủ lớn rồi, hiển nhiên vấn đề này cũng không quan trọng lắm.

 

32 phút, chiến đội I.W đẩy rớt trụ thủy tinh của đối phương.

 

Tỷ số sau hai trận trở thành 1:1, hai bên quay về vạch xuất phát.

 

Khi bọn họ vào phòng nghỉ, Lâm Lung ngồi trên ghế nuốt một ngụm nước, sau đó nhỉn TV treo trên tường, đột nhiên gọi: “Đội trưởng.”

 

Từ Ứng Hàn đang uống nước quay đầu nhìn cô.

 


Thiếu nữ hơi ngẩng lên, trên mặt treo nụ cười, hỏi: “Nếu như ván sau thắng, anh có thể thực hiện một điều ước nữa cho em không?”

 

Bên trong phòng nghỉ có chút ồn ào, Chu Nghiêu đang hỏi mọi người có muốn ăn thêm chút đồ bổ sung thể lực hay không. Nhưng giữa những âm thanh của nhiều người như vậy, Từ Ứng Hàn vẫn cong môi cười.

 

Anh gật đầu một cái, đi tới, khom lưng nhìn cô.

 

“Em thắng một ván, anh sẽ thực hiện một điều ước của em.”

 

Lâm Lung xòe bàn tay ra, giơ lên ba ngón: “Ba, ba điều ước.”

 

Thi đấu BO5, thắng ba trận tương đương với thắng BO5.

 

Ván thứ ba là trận chiến sinh tử, tất cả mọi người nhìn chằm chằm màn hình, bởi vì ai thắng trận này sẽ cách biệt điểm số. Không phải anh thì là tôi, ai cũng muốn thắng.

 

Cho nên khi tuyển thủ hai bên vào sân, bình luận viên không nhịn được hô: “Các bạn khán giả, bây giờ hãy cổ vũ cho đội của bạn đi, ván này là trận đấu cực kỳ trọng yếu của BO5, ai thắng sẽ có thêm điểm.”

 

Khán giả của hai đội nghe được những lời này bắt đầu gào thét chói tai.

 

Nhưng mà, người thắng chỉ có một.

 

Khi màn hình lần nữa xuất hiện hình ảnh trụ thủy tinh của Vạn Nguyên bị đẩy xuống, toàn bộ sân vận động có nơi yên lặng, lại có nơi hoan hô và cười thét chói tai.

 

Giờ phút này tâm trạng của fans chiến đội Vạn Nguyên như rơi vào hồ nước sâu.

 

Tiến thêm một bước, bọn họ còn có một cơ hội, nhưng nếu lùi một bước, bọn họ sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.

 

Khi tuyển thủ hai bên xuống sân khấu, gặp nhau trong hậu trường, lúc này những người khác còn coi như hòa thuận, khẽ cười với người đối diện.

 

Lâm Lung nhìn Lâm Diệc Nhượng một lúc, chỉ thấy tóc anh hơi rối, kiểu tóc lúc trước lên sân khấu giờ đã bị anh vò lộn xộn. Bọn họ nhìn nhau một cái, Lâm Lung thậm chí còn thấy hốc mắt anh ửng đỏ, chuyên tâm tới mức cực độ mới xuất hiện tơ máu.

 

Đột nhiên, đáy lòng cô có chút khó chịu.

 

Nếu có thể, cô thà rằng đối thủ bây giờ không phải là anh trai ruột của mình.

 

Khi cô bước chân đi tiếp, đồng đội đã bỏ xa ở phía trước, ngay cả Từ Ứng Hàn cũng cách cô một đoạn.

 

Lâm Diệc Nhượng đi ở phía trước, lại không nhịn được duỗi tay cào tóc mình, sau đó, anh quay đầu, trở lại.

 

“Lâm Lung.” Anh hô, không phải gọi nhũ danh, mà là nghiêm túc gọi tên cô.

 

Lâm Lung ngẩng đầu lên.

 

Đã thấy Lâm Diệc Nhượng nghiêm túc nói: “Lúc thi đấu em muốn đánh thế nào thì cứ đánh, đừng nghĩ anh là anh trai của em, cái gì cũng đừng nghĩ.”

 

“Dĩ nhiên anh cũng sẽ không nghĩ em là em gái mình, bởi vì anh sẽ nỗ lực hết sức đánh bại bọn em, giành quán quân.”

 

Nói xong anh quay đầu sải bước đi.

 

Lâm Lung ngây ngốc tại chỗ, qua một lúc mới ngẩng đầu lên.

 

Cô nhìn hành lang, đã sớm không còn thấy bóng dáng các đồng đội khác, chỉ còn lại Từ Ứng Hàn đứng cách cô không xa.

 

Anh vừa mới thấy Lâm Diệc Nhượng nói chuyện với cô, cũng nghe được rõ ràng. Anh không đi tới, chỉ yên lặng đứng ở đó chờ đợi.

 

Lâm Lung đi tới, vốn còn đang rũ đầu, sau đó lại đột nhiên ngẩng lên.

 

Cô nhìn Từ Ứng Hàn, xoa xoa mặt mình, “Thật xin lỗi, đội trưởng.”

 

“Xin lỗi cái gì?” Từ Ứng Hàn hỏi lại.

 

Cô…

 

Trong nháy mắt vừa rồi, nhìn thấy Lâm Diệc Nhượng như vậy cô lại mềm lòng. Không phải muốn thua dưới tay anh, mà là đau lòng, cô phải đích thân đánh bại anh trai mình, đạp lên vai anh mới có thể giành được chức quán quân.

 

Ngay khi cái mục tiêu này chỉ còn cách gang tấc cô lại đau lòng.

 

“Ngu ngốc.” Từ Ứng Hàn hiếm khi lạnh tanh mắng cô.


 

Lâm Lung nắm tay lại, đang lúc cô cho rằng Từ Ứng Hàn muốn hung hăng mắng cho cô tỉnh lại, muốn nói với cô, các đồng đội khác đi tới được trận chung kết này đã phải cố gắng biết bao, chua xót, thống khổ, gian lao, mắng cô đừng không biết điều mà hủy hoại nỗ lực của mọi người.

 

Ít nhất là phải mắng cô một hồi.

 

Anh nói: “Tình cảm con người vốn rất phức tạp, yêu và hận nếu có thể đồng thời tồn tại thì lòng trắc ẩn này của em tại sao không thể tồn tại.”

 

“Được rồi, trở về thôi, Ngư ca sẽ bố trí chiến thuận trận sau.”

 

Anh tự nhiên dắt tay cô, giống như đã từng làm qua vô số lần.

 

Khi nhân viên một lần nữa qua nhắc nhở, Chu Nghiêu vỗ tay hô: “Tốt lắm, lên sân thi đấu thôi.”

 

Chiếm ưu thế 2:1, ai cũng đều hăng hái tiến lên.

 

Bên trong phòng nghỉ, nhân viên chiến đội I.W đều nhìn theo bọn họ.

 

Cho đến khi tất cả tuyển thủ, bao gồm Lam Cảnh Trình và Từ Đình, hai tuyển thủ không lên sân hôm nay cũng vây quanh. Tất cả mọi người quây thành một vòng tròn, bả vai dựa vào nhau thật chặt.

 

Đội trưởng Từ Ứng Hàn giơ ra một bàn tay ở giữa không trung.

 

“Tôi chỉ có một yêu cầu nho nhỏ.” Anh nói xong, dừng lại, nhìn mọi người xung quanh, lúc này mới nói nốt nửa câu còn lại: “Không có trận thứ năm.”

 

Phụt, phòng nghỉ vốn đang tràn ngập không khí nghiêm túc bỗng phì cười.

 

Những người khác rối rít đưa tay ra, từng bàn tay chồng lên nhau, mặc dù đây là hành động cổ vũ cố lên tầm thường nhất thì giờ khắc này vẫn mang luồng sáng thần thánh.

 

Kèm theo một tiếng hô ‘cố lên’ thật lớn, năm tuyển thủ xoay người ra khỏi phòng nghỉ.

 

Lúc bước lên sân khấu một lần nữa, tiếng fans hét chói tai dường như không hề suy yếu theo thời gian chút nào. Tiếng hoan hô và cổ vũ cho bọn họ thậm chí còn nhiệt liệt hơn ván đầu tiên.

 

Fans của chiến đội Vạn Nguyên cũng không cam lòng yếu thế.

 

Đội của bọn họ đang đối diện với thời khắc khó khăn nhất, haizz, đều không muốn thua.

 

Trận này mọi người đều hết sức cẩn thận. Chiến đội I.W không muốn đánh trận thứ 5, Vạn Nguyên muốn đánh trận thứ 5, rõ ràng mục tiêu bất đồng nhưng đều dẫn đến chung một chiến thuật.

 

Đó chính là giai đoạn đầu đánh lén, late game mở combat.

 

Vào phút thứ 13, Giản Dịch tìm được cơ hội, phối hợp với Từ Ứng Hàn ở đường BOT đánh chết King.

 

Chẳng qua họ chưa kịp vui mừng thì JG của Vạn Nguyên đã phối hợp với TOP nhà mình giết Ngô Địch ở trụ dưới đường TOP.

 

Bên này vừa mới giết ADC nhà người ta, người ta lập tức giết ADC nhà mình. Cũng may đối với chiến đội I.W mà nói, một TOP đổi một ADC, không thua thiệt, không thua thiệt.

 

Minh Phong xem hai đội đánh được đầu người xong, rốt cuộc nói: “Tôi còn tưởng mọi người đã thành phật.”

 

Kỳ Tập cười: “Cũng may, JG hai bên dù tính là phật thì vẫn là võ tăng.”

 

Hai bên đều đi con đường giai đoạn đầu đánh lén, late game đánh combat, nghĩa là thời gian đấu trận này có thể kéo dài rất lâu.

 

Nhưng cho dù có chuẩn bị tâm lí trước thì khi trận đấu qua 50 phút, hai bên đã bắt đầu tranh giành Baron thứ 3, Kiều Y lòng như lửa đốt, không nhịn được móc điện thoại của mình ra.

 

Bà gửi cho chồng ở nước ngoài một tin nhắn.

 

Lâm Lập Khâm đã sớm có kế hoạch xuất ngoại, hơn nữa lần này ông đi gặp một người rất quan trọng cho nên không phân thân được. Bằng không ông cũng sẽ chẳng thể nào bỏ qua trận đấu quan trọng như vậy của hai đứa con yêu.

 

Khi Lâm Lập Khâm thấy tin nhắn Kiều Y gửi tới, nói thật hâm mộ mình, ông không khỏi tò mò.

 

Ông hỏi: “Không phải em đang ở sân vận động xem thi đấu à, thế nào? Không thuận lợi?”

 

Nghĩ tới đây, Lâm Lập Khâm không khỏi sửng sốt, không đúng, hai đứa nhỏ không chung một đội. Nếu như nói không thuận lợi, vậy nhất định một đứa khác thuận lợi.

 

Suy nghĩ một chút, Lâm Lập Khâm có chút hiểu ra tâm trạng phu nhân nhà mình giờ phút này.

 

Á, cô gái giơ bảng đèn bên cạnh kêu lên một tiếng sắc nhọn, âm thanh cao vút truyền qua, Kiều Y lập tức ngẩng đầu.

 

Lâm Diệc Hoài biết vừa rồi bà đang gửi tin nhắn, mở miệng giải thích: “Vừa rồi nhóm Đậu Đỏ lợi dụng cơ hội chiếm được Baron, nhưng bởi vì không rút lui kịp thời nên bị đám A Nhượng giết hai người.”

 

Người của chiến đội I.W bị chết là TOP và SP, hiện tại 3 người kia đã về nhà bổ sung trang bị.

 

Bọn họ có được bùa baron, trước tiên là xử lý đám lính trên ba tuyến đường. Chiến đội Vạn Nguyên có đường TOP và đường BOT chiếm được lính siêu cấp nên có ưu thế, lính đã vượt qua sông, thậm chí tới trụ thứ hai.

 

Bây giờ, ba người bọn họ lập thành đoàn, một bên farm lính một bên chờ hai người kia sống lại.

 

Năm người đối phương muốn tới bắt bọn họ, chẳng qua là sau khi farm lính xong ngay cả quái rừng ba người cũng không ăn, trực tiếp về nhà thêm trang bị.

 

Khi Ngô Địch và Vương Ngọc Đàn sống lại, năm người tụ họp, từ đường MID mang theo lính hướng thẳng về phía địch.

 

Lần này, bọn họ lại lần nữa đẩy trụ thủy tinh đường MID đã ‘hồi sinh’ của đối phương. Sau đó lại xuống đường BOT, thong dong đẩy trụ thứ hai. Kinh tế hai bên đã chênh lệch quá 90K, tất cả mọi người đều dùng sáu trang bị.

 

Ở cao điểm giữa, hai bên không ngừng lôi kéo.


 

Trụ phòng ngự đường BOT của chiến đội Vạn Nguyên bị đẩy xuống rất nhanh, tuyển thủ của I.W còn muốn phá trụ thủy tinh đường này.

 

Bùa Baron chỉ còn mười giây nữa.

 

Một bên muốn chống đỡ cho qua mười giây này, một bên lại muốn lợi dụng triệt để mười giây cuối.

 

Rốt cuộc trong nháy máy khi bùa Baron biến mất, trụ thủy tinh đường BOT cũng bị đẩy xuống.

 

Nhưng trong tích tắc khi chiến đội I.W chuẩn bị rút lui thì JG Sejuani bên đối phương đã dịch chuyển tới mở combat, khống chế TOP. Lâm Lung lập tức phóng ulti của Orianna Reveck về phía ba người đối phương, nhưng SP bên địch không bị khống chế, lập tức phóng ulti thêm máu cho đồng đội.

 

Lúc Lâm Lung bị ulti của Lâm Diệc Nhượng quăng trúng, đại khái đoán được mình sẽ nạp mạng ở đây.

 

Nhưng trong khoảnh khắc ngã xuống cô đã dùng hết khí lực ôm theo Lâm Diệc Nhượng.

 

Người đi MID của cả hai bên hùng hồn hi sinh.

 

Lâm Lung nhìn màn hình, Từ Ứng Hàn cầm tướng Twitch liên tục lùi ra sau, Trundle của Ngô Địch ở trước đã nhận vô số công kích, thanh máu tụt xuống còn nửa.

 

Sau đó cô thấy trên màn hình xuất hiện thông báo.

 

I.W, Phoenix bắt đầu cuồng sát.

 

Sau đó màn hình lại xuất hiện thông báo, tiếng hoan hô của khán giả giống như sấm dậy.

 

Tất cả mọi người ngửa đầu nhìn dòng thông báo giết 3 trên màn hình lớn.

 

Từ Ứng Hàn dựa vào lần combat hoàn hảo này thành công cứu đội, đánh chết bốn người đối phương.

 

Khi chiến đội Vạn Nguyên chỉ còn lại SP, Lâm Lung vẫn gắt gao nhìn màn hình, xem Từ Ứng Hàn dẫn người còn sống duy nhất Vương Ngọc Đàn xông đến trụ Incisor của đối phương.

 

Lính đi vào, hai trụ incisor bị phá.

 

Trụ thủy tinh bắt đầu tụt máu.

 

Cô vẫn nắm con chuột, phảng phất như vậy cô có thể đi theo bọn họ đẩy cái trụ thủy tinh này. Lượng máu rất nhanh đã hạ xuống, cô thậm chí có thể cảm giác được trái tim trong lồng ngực như sắp nhảy ra ngoài.

 

Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, nhanh hơn chút nữa thôi.

 

Khi hình ảnh trụ thủy tinh nổ quen thuộc xuất hiện, cô cảm thấy trái tim mình cũng giống như cái trụ thủy tinh đó, bùm một tiếng nổ vang.

 

GG.

 

Thắng, bọn họ thắng.

 

Lâm Lung vẫn còn ngồi tại chỗ, đồng đội bên cạnh đã tháo tai nghe xuống, lập tức nhảy lên. Khi cô bị kéo đứng dậy, bởi vì tai nghe còn chưa lấy xuống nên máy tính hơi lung lay.

 

Giờ khắc này, thanh âm xung quanh lập tức rót vào lỗ tai cô.

 

Bình luận viên cao giọng kêu: “Hãy chúc mừng chiến đội I.W thành công giành quán quân giải đấu mùa hè!”

 

“Bọn họ sẽ là đại diện đầu tiên của Trung Quốc tham gia Chung kết Thế giới.”

 

Trên khán đài có cô gái gần nhất khóc nức nở hô lớn: “Chiến đội I.W, quán quân, quán quân. Mọi người đều là quán quân của chúng tôi.”

 

“Phoenix, Phoenix.”

 

Có người khàn giọng gọi tên đội trưởng, người đàn ông thống trị trò chơi vào thời điểm quan trọng nhất.

 

Rất lâu sau đó, khi có người hỏi Lâm Lung ấn tượng lúc đoạt quán quân giải đấu đầu tiên trong sự nghiệp của mình, cô nghiêng đầu, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng chỉ phun ra hai chữ.

 

Hạnh phúc.

 

Từ một khắc kia khi trụ thủy tinh nổ, trái tim cô đã bị hạnh phúc bao trọn.

 

Khi cô chạm đến cái cúp màu bạc kia, run rẩy giơ nó lên, đồng đội đều vây quanh cô. Ánh đèn chiếu rọi, trên đỉnh đầu rơi xuống những sợi tơ vàng rực rỡ.

 

Giờ khắc này, giấc mơ đã thành hiện thực.

 

Có lẽ khi cô bước vào sân thi đấu với tư cách tuyển thủ, có người chờ xem cô vấp ngã, nhìn cô lăn lộn.

 

Cũng không đơn thuần chỉ có cô, đồng đội xung quanh cũng đã trải qua thời khắc như vậy, bọn họ đều hưởng qua mùi vị dưới đáy, biết sự chua xót của thất bại, cũng từng mang tâm trạng băn khoăn không biết đi đâu.

 

Nhưng cuối cùng bọn họ đã mang theo sự quật cường và kiên trì của thiếu niên.

 

Rốt cuộc chạm đến vinh quang.

 

Chỉ là, mơ ước chưa từng dừng lại, bọn họ vẫn sẽ tiến về phía trước.

 

Chung kết Thế giới, chiến đội I.W tới đây.

 

Lời editor: Chương sau có cảnh hót hòn họt nhớ mang bịt mắt khi đọc nha mọi người =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play