**********

Chương 940: Mèo và chó

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả tóc trắng đang đi tới.

Lão giả tóc trắng này, chính là Ông cụ Nhâm.

Những người bên cạnh ông ta, cũng đều là thành viên chính của nhà họ Nhâm.

Nhâm Như Ngọc mừng rỡ, vội vàng đi qua đỡ ông Nhâm: “Bố, bố đến đúng lúc. Hai tên khốn nạn này, nằm ở chỗ này không chịu đi. Những người bọn họ cũng bắt nạt cháu trai của người với Lục Quốc Hào. Chuyện này, bố cũng không thể mặc kệ!” ông lão Nhâm cười vỗ vỗ Nhâm Như Ngọc: “Được rồi, bố biết rồi.”

Ngay lập tức, ông nhìn về phía những người bảo vệ, lạnh lùng nói: "Này, các anh, làm thế nào mà lại đứng yên như thế? Hôm nay tôi đại thọ, sao mào với cho gì cũng có thể tùy tiện tiến vào vậy?”

Hứa Đình Hùng Phương Như Nguyệt nhất thời tức giận, mèo và chó này, rõ ràng chính là đang nói bọn họ.

Đội trưởng bảo vệ xấu hổ nói: “Ông Nhâm, thực sự xin lỗi. Họ... Họ là con rể của ông, chúng tôi... Chúng tôi cũng không thể ngăn cản được.

Ông lão Nhâm cười nhạo một tiếng: "Một người ngoài cuộc đều có thể tùy tiện dẫn người vào? Hôm nay rất cuộc là họ Nhâm của tôi làm đại thọ, hay là họ Lục làm đại thọ?”

Đội trưởng bảo vệ câm miệng, xấu hổ vô cùng.

Bốn phía mọi người cũng thì thầm, mọi người đã sớm biết, ông lão Nhâm vẫn khinh thường Lục Quốc Hào.

Thế nhưng, ai cũng không nghĩ tới, ông lão Nhâm biểu hiện rõ ràng như vậy, cứ như thế lại ở trước mặt mọi người nói ra những lời như vậy.

Lục Quốc Hào đứng ở bên cạnh, hai tay nắm quyền, sắc mặt trắng bệch, cả người đều run rẩy.

Hôm nay, khuôn mặt của ông đã hoàn toàn bị mất.

Mặc dù trước đây ở nhà, ông thường bị sỉ nhục.

Nhưng hôm nay anh ta bị sỉ nhục như vậy trước mặt người anh tốt nhất của mình, cảm giác này càng khác.

Hứa Đình Hùng cũng vẻ mặt tức giận, anh ta nhịn không được nói: “ông lão Nhâm, chúng tôi tôn kính ông là trưởng bối, cho nên đặc biệt chạy tới chúc thọ cho ông, cũng không có ác ý. Nếu ông nghĩ rằng chúng tôi không đủ điều kiện để chúc anh một cuộc sống tốt hơn, chỉ cần nói một từ, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ.

Lời này nói ra, mọi người nhà họ Nhâm lập tức giận, nhao nhao chỉ vào Hứa Đình Hùng quát lớn. ông lão Nhâm cũng nheo mắt lại,từ trên xuống dưới đánh giá Hứa Đình Hùng một phen, cười lạnh nói: “Chúng tôi ngay cả mặt anh cũng chưa từng thấy qua, anh nói đến chúc thọ cho tôi, chỉ sợ có chút xa cách chứ? Các anh rất cuộc đến chúc thọ tôi, hay là muốn có ý đồ gì khác, trong lòng mình hẳn là rất rõ ràng? Lục Quốc Hào, bạn tốt của anh, quả nhiên là một người như anh. Thật sự cho rằng nhà họ Nhâm tôi là một máy rút tiền, tùy tiện làm cái gì, đều có thể đến nhà họ Nhâm tôi trèo lên lấy phú quý sao?”

Mọi người bốn phía cũng đang thì thầm, trong mắt mọi người, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt, căn bản là muốn mượn cơ hội trèo lên chức cao hơn.

Những người như vậy, họ đã thấy rất nhiều.

Hứa Đình Hùng tức giận, kỳ thật, anh ta vốn cũng có ý nghĩ kết giao với nhà họ Nhâm.

Tuy nhiên, để nói rằng leo lên sự giàu có, đó chắc chắn là một sự xúc phạm.

Với tài sản và địa vị hiện tại của nhà họ Hứa, bọn họ còn cần phải bám vào phú quý sao?

Ngay tại đây, Lục Quốc Hào đột nhiên đứng lên, giận dữ nói: “Bố, bố có gì tức giận, có thể hướng về phía con. Anh ta đến hôm nay để chúc bố một cuộc sống tốt lành. Bố... Sao bố có thể nói vậy?” nhà họ Nhâm mọi người đều tức giận, Nhâm Như Ngọc chỉ vào Lục Quốc Hào: “Lục Quốc Hào, anh dám nói chuyện với bố như vậy? Anh có muốn chết không?”

Những người khác của nhà họ Nhâm cũng đều là khí thế hùng hổ nhìn chằm chằm anh ta, nhìn tư thế đó, rõ ràng chính là muốn ra tay.

Hứa Đình Hùng mắt thấy như thế, lập tức đứng lên: “Quốc Hào, quên đi. “Nếu ông lão Nhâm cảm thấy chúng tôi không có tư cách chúc thọ cho ông, vậy vì chúng tôi cũng không dày mặt lưu lại nơi này! Ông lão Nhâm, tạm biệt!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play