*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Mặc dù thân phận của Lâm Mạc Huy cũng đã đủ đáng sợ, nhưng anh ta chưa từng nghe nói qua chuyện gì của Lâm Mạc Huy, cũng không có ấn tượng gì với anh.
Trong lòng anh ta còn giấu một tia may mắn, cảm thấy Lâm Mạc Huy có thể tha cho anh ta.
Nhưng Thái Tử của thành phố Hải Phòng không giống như vậy!
Đây là một ma đầu hỗn thế, ở sáu tỉnh phía nam, có thể nói là khét tiếng.
Con cháu của thế lực mười đại gia tộc các tỉnh, thậm chí những nhân vật lớn bên trong, khi đối đầu với Thái Tử, không ai có thể có kết quả tốt.
Thái Tử tuy rằng chưa từng tới tỉnh Hải Dương, nhưng Mã Phú Quý có thể nghe được không ít chuyện về anh ta.
Nếu xúc phạm Thái Tử, kết cục chắc chắn không tốt, nếu không chết thì cũng tàn tật mà thôi!
Cho dù là người thừa kế của mười đại gia tộc ở các tỉnh, cũng sẽ có kết quả như vậy, huống chi một người như anh ta thì sao?
Mã Phú Quý quỳ trên mặt đất, anh ta không ngừng dập đầu cầu xin, hiện tại hoàn toàn không có ý nghĩ chống cự.
Thái Tử nghe được điều đó, vẻ mặt anh ta cũng không kiên nhẫn, cầm lấy chai bên cạnh, trực tiếp đập lên đầu Mã Phú Quý.
“Câm miệng lại!”
“Ầm ĩ đến mức ông đây phiền lòng!”
Máu tươi theo đầu Mã Phú Quý chảy xuống, Mã Phú Quý cũng không dám lau đi.
Người đứng đầu một gia tộc ở tỉnh Hải Dương này, bây giờ giống như một con kiến hội đáng thương. Và chín người còn lại đứng bên cạnh, không ai nói thay cho anh ta.
Tình huống như vậy, không ai vì một Mã Phú Quý mà đi động vào Lâm Mạc Huy cùng Thái Tử!
Thái Tử lại hung hăng dạy dỗ cho Mã Phú Quý một trận, cuối cùng, nếu như không phải Lâm Mạc Huy ngăn anh ta lại, chỉ sợ Thái Tử đã thật sự chém đứt tay Mã Phú Quý.
Lâm Mạc Huy bảo Mã Phú Quý bỏ ra một tỷ bảy trăm lăm mươi triệu giải quyết chuyện này, Trong lòng Mã Phú Quý đau đến vô cùng, nhưng vẫn thành thật đồng ý.
Cuối cùng, Mã Phú Quý rời đi với bàn tay nguyên vẹn của mình.
Bên cửa kia, người đại diện của anh ta cũng muốn đi theo, nhưng đã bị người ngăn lại.
Người đại diện này vừa rồi đứng bên cạnh Mã Phú Quý, kiêu ngạo vô cùng, anh ta thấy tình cảnh trước đó thì cực kì khoái chí.
Hiện tại, anh ta còn tận mắt chứng kiến Mã Phú Quý quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, cả người anh ta đều sợ hãi.
Trong nhận thức của mình, Mã Phú Quý là một người đàn ông có quyền lực thực sự mà anh ta có thể tiếp xúc.
Anh ta căn bản không thể tưởng tượng được, Lâm Mạc Huy cùng Thái Tử, đến tột cùng là nhân vật lớn bá đạo như thế nào?
Lâm Mạc Huy cũng lười không muốn ra tay với loại người như thế này, cho nên anh giao cho Thái Tử xử lý.
Chín người đứng đầu của những gia tộc khác cũng không ở lại đây, tất cả đã được xử lý tốt, sau đó cũng lần lượt rời đi.
Không phải, mà là toàn bộ quán bar cũng đã được xử lý nhanh chóng.
Những người vốn ở lại đây muốn xem náo nhiệt, hiện tại tất cả đều lần lượt rời đi, không ai dám tiếp tục ở lại chỗ này.
Mà hai cô gái trước đó bị Thái Tử đưa vào phòng, lại đứng ngoài cửa, mặt mày buồn bã muốn vào trong.
Trước đó các cô gái kia bị Thái Tử dẫn vào, thế nhưng, nhìn thấy Thái Tử cùng Mã Phú Quý xung đột, lập tức đứng về phía Mã Phú Quý.
Vốn tưởng như vậy có thể thông đồng với Mã Phú Quý, nhưng các cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, Thái Tử mới là nhân vật lớn thực sự.
Hai người bọn họ hiện tại đều thực sự hối hận, cho nên mặt dày ở lại chỗ này, chỉ hy vọng Thái Tử có thể liếc mắt để ý đến bọn họ một lần nữa.
Đối với các cô mà nói, có thể thông đồng với nhân vật như Mã Phú Quý, cũng đã là phúc nhận lớn trong đời.
Nếu như có thể thông đồng với Thái Tử, vậy thì đủ để các cô sống cả đời này để khoe khoang!
Hai người đứng ở cửa một lát, đã lặng lẽ lẻn vào phòng, đi đến trước mặt Thái Tử khóc lóc xin lỗi, hy vọng Thái Tử lại cho các cô một cơ hội khác.
Thái Tử lại cười tủm tỉm, giống như rất tốt bụng, lại còn muốn dẫn hai người ra ngoài chơi.
Hai cô gái này mừng rỡ, một trái một phải ôm lấy tay Thái Tử, thân mật đi theo anh ta.
Lâm Mạc Huy thấy vậy thì có chút im lặng, anh biết, sau đêm nay, hai cô gái này có lẽ sẽ bị Thái Tử chơi đến