*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy Vương Trùng Anh, lập tức biểu cảm trên gương mặt của Mã Phú Quý thay đổi.
Mặc dù ngoài miệng anh ta kêu gào ngao ngán, nói rằng mười gia tộc lớn nhất định phải cho anh ta thể diện. Tuy nhiên, cũng phải phân biệt rõ người nào của mười gia tộc lớn!
Mười gia tộc lớn vẫn nắm quyền kiểm soát mạnh mẽ trên địa bàn tỉnh Hải Dương.
Mã Phú Quý, ông chủ này thực sự có địa vị tương đương với các thành viên cấp cao bình thường của mười gia tộc lớn.
Nhưng so với người đứng đầu một nhà của mười gia tộc lớn thì Mã Phú Quý kém xa.
Anh ta nhanh chóng nặn ra một nụ cười: "Thì ra là chủ nhà họ Vương"
"Thực xin lỗi, tôi... tôi không phải nói ông."
"Tôi... thật ra tôi đang mắng người giúp việc rác rưởi mà tên ngu ngốc này gọi tới. Chuyện này không liên quan gì đến ông cả... Ông nhất định đừng hiểu lầm tôi..."
Vương Trùng Anh vẫn duy trì nụ cười nhạt, ông ta bình tĩnh nói: "Tôi chính là người giúp việc rác rưởi mà cậu Lâm Mạc Huy gọi tới."
Mã Phú Quý sững sờ, ngẩn người nhìn Lâm Mạc Huy, sau đó lại nhìn Vương Trùng Anh, run rẩy nói: "Chủ nhà họ Vương, ông... ông biết anh ta?"
Vương Trùng Anh không nói gì, đi thẳng vào phòng riêng. Mã Phú Quý muốn đi vào theo thì lúc này ở trước cửa có vài người đi tới.
Nhìn thấy những người này, hai mắt của Mã Phú Quý suýt chút nữa rớt ra ngoài.
"Chủ nhà họ Tôn, chủ nhà họ Hoàng, chủ nhà họ Đổng..."
"Các người... tại sao tất cả các người đều ở đây?"
Giọng nói của Mã Phú Quý run run, bởi vì bây giờ anh ta đang nhìn thấy người đứng đầu của chín gia tộc.
Điều này tương đương với việc những người đứng đầu của mười gia tộc lớn hầu như đều ở đây!
Trên thực tế, mười gia tộc lớn đã trải qua những thay đổi mạnh mẽ vào đêm nay và gia tộc họ Phùng đã bị tiêu diệt. Vì vậy chỉ còn lại chín gia tộc.
Sự xuất hiện của chín người này chẳng khác nào là mười gia tộc lớn tập trung đông đủ.
Lúc này, những người đang quan sát ở xung quanh bị sốc đến cùng cực.
Có thể chơi ở đây thì chắc chắn đều là người có chút ít kiến thức, đương nhiên sẽ biết thân phận của chín vị chủ nhà này không hề đơn giản. Bây giờ chín vị chủ nhà này đều tụ tập ở đây, thật là một dịp trọng đại mà nhiều năm nay tỉnh Hải Dương chưa từng có.
Nhưng rốt cuộc điều này là vì cái gì?
Chín vị chủ nhà này đến đây vì ai? Mã Phú Quý mỉm cười chào hỏi từng vị chủ nhà nhưng không ai để ý đến anh ta.
Trong mắt những vị chủ nhà này, Mã Phú Quý chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi.
Mọi người đi thẳng vào phòng, đồng loạt chắp tay với Lâm Mạc Huy nói: "Cậu Lâm, thật sự xấu hổ."
"Chúng tôi đã tới trễ."
Tất cả những người chứng kiến đều vô cùng kinh ngạc khi nghe bọn họ nói.
Mọi người đều rơi vào trạng thái mơ hồ.
Mã Phú Quý há hốc mồm, cả người choáng váng.
Chín vị chủ nhà này đều đến vì Lâm Mạc Huy?
Hơn nữa, trọng yếu nhất chính là Lâm Mạc Huy ngồi ở nơi đó, mà chín vị chủ nhà này lại đứng ở trước mặt Lâm Mạc Huy, chắp tay nói chuyện?
Thái độ cung kính như vậy rõ ràng là thái độ của cấp dưới đối với cấp trên.
Rốt cuộc Lâm Mạc Huy có thân phận gì? Vì sao chín vị chủ nhà có thể đối với anh kính trọng như thế?
Mã Phú Quý không khỏi véo mạnh vào đùi anh ta một cái, cơn đau dữ dội cho anh ta biết đây không phải là mơ. Trong lòng anh ta càng hoảng loạn hơn, anh ta thật sự không hiểu nổi lần này mình đã gây tội đến một nhân vật lớn như thế nào. Tuy nhiên, không có nghi ngờ gì rằng nhân vật lớn này có thể dễ dàng nghiền chết anh ta chỉ với một ngón tay
Lâm Mạc Huy tùy ý chào hỏi chín vị chủ nhà, sau đó anh nhìn Mã Phú Quý cười: "Ông chủ Mã, bây giờ anh vào hay chúng tôi đi ra ngoài?"
Hiện tại Mã Phú Quý đã sợ tới mức run bần bật, lời nói của Lâm Mạc Huy càng khiến anh ta run hơn, suýt chút nữa quỳ trên mặt đất. Vẻ mặt của anh ta như đưa đám, run giọng nói: "Anh... anh trai, tôi... mắt tôi không tròng, có mắt như mù."
"Dám gây chuyện với anh, quả thật... quả thật đáng chết"
Mã Phú Quý tự tát mình hai cái, sau đó run rẩy cầu xin: "Anh bề trên rộng lượng, tha cho cái mạng chó của tôi đi."