*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Sắc mặt Lâm Mạc Huy lạnh băng, ánh mắt đảo qua đám người ở hiện trường, trầm giọng nói: “Xem ra, người của mười gia tộc lớn đều đến đông đủ!”
“Nói như vậy, các người là ủng hộ việc làm của cậu Phùng.”
“Nếu đã như thế, vậy bắt đầu từ bây giờ, Lâm Mạc Huy tôi, sẽ cùng các người tử chiến đến cùng.”
Mọi người đều cười lạnh, thanh âm của Phùng Chí Quyền lạnh lùng, nói: “Lâm Mạc Huy, sắp chết đến nơi, còn dám ăn nói cuồng vọng như thế?”
“Cùng mười gia tộc lớn tử chiến đến cùng, cậu dựa vào cái gì?”
“Hừ, mười gia tộc lớn chúng tôi chỉ cần tùy tiện phải ra một người, cũng có thể nhẹ nhàng mà giết chết cậu!”
“Các vị, ai nguyện ý ra tay, giết chết tên rác rưởi này?”
Đám người ở bốn phía hào hứng phấn khởi la lên, ai cũng muốn ra tay tới chém chết Lâm Mạc Huy.
Phùng Chí Quyền chọn ra một người từ trong đám người này.
Đó là một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, ông ta trực tiếp phóng nhanh tới chỗ Lâm Mạc Huy, hai tay đánh về phía đầu của Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy lách mình tránh đi, người đàn ông trung niên lại thừa cơ bước lên phía trước một bước, bả vai đập vào ngực Lâm Mạc Huy khiến Lâm Mạc Huy phải lùi lại phía sau một bước.
Thấy một màn này, bốn phía đều vang lên tiếng cười ha ha. “Tên mặt trắng nhỏ này, chẳng qua cũng chỉ có như thế mà thôi!”
“Tôi còn thật sự tưởng rằng cậu ta có bản lĩnh gì, thì ra cũng chỉ là một cái phế vật mà thôi!”
“A, chỉ có như vậy, còn nói muốn tử chiến đến cùng với mười gia tộc lớn chúng ta? Tôi nhổ vào!”
"Ha ha ha..."
Đám người này không ngừng trào phúng, hoàn toàn không để Lâm Mạc Huy vào mắt.
Lâm Mạc Huy cũng không nói chuyện, anh hít sâu một hơi rồi chậm rãi đi đến trước mặt người đàn ông kia.
“Tiếp tục!”
Lâm Mạc Huy trầm giọng nói. Người đàn ông cười lạnh một tiếng:
“Nhóc con, cậu nhất định muốn tiếp tục?” “A, chỉ với chút thực lực ấy của cậu, đến xách giày cho tôi cũng không xứng!” “Tiếp tục đánh, tôi có thể đánh chết cậu!”
Khuôn mặt Lâm Mạc Huy lạnh bằng: “Tôi chỉ sợ, người chết sẽ là ông!”
Người đàn ông giận tím mặt: “Tốt lắm nhóc con, dám cuồng vọng như thế?”
“Được, cậu đã một lòng muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho cậu!”
Người đàn ông nổi giận gầm lên một tiếng, lại lần nữa lao về phía Lâm Mạc Huy.
Trong mắt Lâm Mạc Huy lóe lên một tia sáng, anh nhìn chằm chằm vào động tác của người đàn ông.
Ngay tại lúc ông ta ra tay, Lâm Mạc Huy đột nhiên bước sang bên cạnh một bước.
Một bước này đã trực tiếp tránh thoát một đòn xuất toàn lực của người đàn ông.
Lâm Mạc Huy liền thuận thế đưa tay phải ra, trực tiếp đánh lên gáy ông ta.
Lần này đến lượt cả người người đàn ông có chút mông lung.
Lâm Mạc Huy lại không chút do dự, bước lên vọt tới bên cạnh ông ta, ra liên tiếp vài ngón tay, lần lượt điểm huyệt một vài huyệt đạo quan trọng trên người ông ta.
Người đàn ông lảo đảo lui về phía sau mấy bước, nôn ra một ngụm máu tươi, chậm rãi tê liệt ngã xuống trên mặt đất, cuối cùng đến một thanh âm cũng không phát ra được.
Mọi người bốn phía cũng đều ngây người, ngoại trừ vài người ít ỏi, những người khác mặt mũi đều tràn đầy mù mit.
Bọn họ thật sự nghĩ mãi mà không rõ, Lâm Mạc Huy chỉ ra mấy ngón tay, làm sao có thể đánh cho người đàn ông này bị thương nặng đến như vậy?
Thế nhưng, đám người Phùng Chí Quyền lại thấy rất rõ ràng. Mấy ngón tay này của Lâm Mạc Huy, hoàn toàn đều đánh vào những huyệt đạo quan trọng trên người người đàn ông này.
Đánh vài lần như vậy, đủ để lấy mạng người đàn ông này!
Sắc mặt Phùng Chí Quyền phát lạnh, trầm giọng nói: “Thật không ngờ, cậu lại còn là một cao thủ điểm huyệt!”
“Xem ra, chúng tôi thật sự là đánh giá thấp cậu!”
“Chẳng qua, cậu vẫn là quá trẻ tuổi!” “Muốn đấu cùng mười gia tộc lớn chúng tôi, cậu còn chưa đủ tư cách đâu!”
Phùng Chí Quyền nói xong, chậm rãi đi ra, thanh âm lạnh lùng nói: “Tôi vốn là không muốn ra tay”
“Nhưng mà, cậu đã một lòng muốn tìm cái chết, vậy tôi chỉ có thể thành toàn cho cậu!”
“Có thể chết dưới nắm đấm của tôi, cũng đủ cho cậu làm rạng danh tổ tiên rồi!”