*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Tên đàn ông cầm đầu nói: “Anh Hầu không có ở đây. Sao nào đã xảy ra chuyện gì thế?”
Hắc Chí nhìn về phía Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy trầm giọng nói: "Đi vào trước rồi nói sau."
Mấy người kia đều có chút kinh ngạc không biết rốt cuộc thân phận của Lâm Mạc Huy là gì.
Nhưng mà nghĩ đó là người Hắc Chí đưa đến, bọn họ cũng không để ý lắm.
Dù sao Hắc Chí cũng đã hợp tác theo chân bạn họ rất nhiều năm.
Mọi người đi vào trong trang trại chăn nuôi, Lâm Mạc Huy đánh giá xung quanh trên cả quãng đường đi.
Nơi này, nhìn có vẻ giống như trang trại chăn nuôi, vốn dĩ không có ai nảy sinh nghi ngờ.
Nhưng mà ai có thể ngờ rằng nơi này lại là cứ điểm của đám người buôn lậu này.
Vào trong phòng, bên trong còn có sáu bảy tên đàn ông đang cởi trần ngồi uống rượu với nhau.Bên cạnh là vài cô gái quần áo hở hang, vẻ mặt đầy kinh hoàng.
Buồng trong còn có tiếng con gái kêu la thảm thiết không ngừng, còn cả tiếng cười hô hố của đàn ông.
Sáu bảy tên đàn ông này giống như vốn dĩ không nghe thấy âm thanh gì, hoàn toàn không để ý tới tình huống xung quanh.
Trong đó có một cửa phòng mở hé ra.
Lâm Mạc Huy nhìn qua khe hở, chỉ thấy trong phòng có một người đàn ông đang đè một cô gái dưới thân, điên cuồng làm chuyện bạo lực.
Cô gái cố gắng hết sức chống cự nhưng đổi lại chỉ là nhận lấy vài cái tát vào mặt của người đàn ông, anh ta lại càng thêm bạo lực điên cuồng.
Người đàn ông đã đưa đám người Lâm Mạc Huy vào trước đó, lúc này anh ta mới nhìn rõ tình hình của Hắc Chí.
Anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ôi, lão Hắc, cậu bị sao vậy?" "Sao chân lại bị chặt rồi?"
Hắc Chí không nói gì, mà Làm Mạc Huy cũng đã đi qua đó.
Tay phải anh cầm một cây ngàn châm, trực tiếp đâm thẳng vào thân thể tên đàn ông này.
Người đàn ông này cứng người tại chỗ, từ từ rơi xuống đất.
Mấy tên bên kia đang uống rượu thậm chí cònkhông buồn quan tâm.
Lâm Mạc Huy đi qua, từng ngân châm đâm xuyên vào cơ thể những kẻ này.
Cuối cùng, tất cả những tên đàn ông này đều ngã xuống.
Hắc Chỉ sững sờ, anh ta hoàn toàn không biết rất cuộc Lâm Mạc Huy đã làm gì.
Mà những người trong phòng này cũng không hề có phòng bị trước, vì vậy bọn họ thậm chí còn không có cơ hội để đánh trả.
Sau khi Lâm Mạc Huy đánh gục tất cả những tên đàn ông này, anh mới bước vào phòng trong.
Người đàn ông trong phòng đang làm nhục cô gái kia, đột nhiên thấy có người bước nào, khiến cho anh ta trực tiếp tức giận tím mặt. “Đệch mẹ mày, mày là thằng nào?” “Không thấy ông đây đang bận sao, cút ra ngoài!”
Người đàn ông tức giận mắng to.
Lâm Mạc Huy đi qua đó, trực tiếp tóm cổ anh ta xách lên.
Người đàn ông này trở tay đấm ra một quyền, miệng vẫn mắng những lời bẩn thỉu: “Đệch mẹ mày, ông đây đánh chết mày.
Lâm Mạc Huy trực tiếp đấm một cú vào ngực anh ta.
Một cú đấm này khiến cho anh ta bị gãy vài chiếc xương sườn ngay tại chỗ, cánh tay cũng không nhấc lên được, nôn ộc ra máu.Lâm Mạc Huy quăng anh ta xuống đất, tiếp đó nhanh chóng đá một cước vào đầu kẻ này.
Người này bị gãy cột sống cổ, chết ngay tại chỗ! Hắc Chí ở bên ngoài nhìn thấy tất cả cảnh này, sợ tới mức lạnh run lẩy bẩy.
Anh ta nhìn Lâm Mạc Huy giống như đang nhìn thấy một ác ma, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi. Cô gái trên giường ôm lấy bộ quần áo rách, kinh hoàng ngồi rúc ở một góc tường.
Lâm Mạc Huy thở dài, cầm lấy tấm trải giường ném lên người cô ta che chắn thân thể.
Lúc này cô gái mới giống như cảm thấy an toàn hơn một chút, nhưng vẫn cuộn mình ở góc tường như cũ. Lâm Mạc Huy cũng không để ý. Tiếp đó anh đi đến mấy căn phòng khác, cũng dùng phương thức tương tự như vậy, chém giết toàn bộ mấy kẻ đó, cứu những cô gái này ra.
Cuối cùng, toàn bộ tên đàn ông trong phòng này đều bị anh quật ngã hết trên mặt đất.
Các cô gái nhìn vào Lâm Mạc Huy, trong ánh mắt tràn ngập tia hy vọng, như thể bọn họ đã nhìn thấy một vị cứu tinh.
Lâm Mạc Huy quay đầu nhìn một vòng, có hơi kinh ngạc: “Sao toàn là người lớn vậy?” “Không phải anh nói nơi này còn có rất nhiều trẻ con hay sao?”
Hắc Chí hán tử thấp giọng nói: "Đại ca, này... Chỗ