*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày hôm sau.
Khoảng hơn chín giờ sáng, một nhóm người nhanh chóng đến Ngô trại.
Nhóm người này chính là những nông dân trồng thuốc mà Lâm Chiêu đã nói.
Lâm Mạc Huy ngay lập tức đi gặp bọn họ, bởi vì trong tay của những nông dân trồng thuốc đó có sen lửa bảy lá.
Loại sen lửa bảy lá này là một loại thuốc chí dương cực nóng, hiện tại rất quan trọng đối với Hạ Vũ Tuyết.
Lâm Mạc Huy vốn dự định bỏ ra một số tiền lớn để mua sen lửa bảy lá này của bọn họ, nhưng bị mấy người nông dân này từ chối.
Mục đích của bọn họ rất rõ ràng, chính là muốn lấy sen lửa bảy lá làm thù lao, tìm người giúp bọn họ làm một chuyện.
Mà bao nhiêu tiền đối với bọn họ mà nói, chẳng quan trọng.
Nói cách khác, Lâm Mạc Huy bắt buộc phải cạnh tranh cùng với những người khác mới có thể lấy đượcsen lửa bảy lá này.
Lâm Mạc Huy không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Mạc Huy cũng thuận tiên đến tìm Lâm Chiêu để hiểu rõ tình hình một chút.
Lần này, Lâm Chiêu liên hệ với tổng cộng ba nhóm người.
Trong đó, có một nhóm người đến từ tỉnh Hải Dương.
Nhóm người này là do mười đại gia tộc của tỉnh Hải Dương phái đi, đại diện cho mười đại gia tộc của tỉnh Hải Dương.
Còn hai nhóm khác, một nhóm đến từ Tô Vân, là đại diện cho mười đại gia tộc của Tô Vân.
Còn một nhóm đến từ thành phố Hải Phòng. Mười một giờ, người của tỉnh Hải Dương và Tô Vẫn đều đã đến.
Nhìn thấy nhóm người của tỉnh Hải Dương này, trong đầu Lâm Mạc Huy chỉ hiện lên bốn chữoan gia ngõ hẹp
Những người tới đây lần này của tỉnh Hải Dương chính là do nhà họ Hoắc dẫn đầu.
Dù sao nhà họ Hoắc cũng là thế gia về y dược, bọn họ cũng trong tình thế bắt buộc phải có được sen lửa bảy lá.
Người dẫn đầu tên gọi là Hoắc Thiên Hạo, coi là em họ của Hoắc Thiên Sinh.Sau khi Hoắc Thiên Sinh chết, chính là anh ta là người kế thừa vị trí của hts.
Cái tên Hoắc Thiên Hạo này còn ngạo mạn hơn nhiều so với Hoắc Thiên Sinh.
Anh ta nhìn thấy Lâm Mạc Huy, trên mặt bỗng nhiên xẹt qua một tia khinh thường. “Trại chủ Lâm, đây là xảy ra chuyện gì?” “Ông mời chúng tôi tới bàn chuyện, tại sao lại để con chó con mèo vào đây vậy.” “Ông đây là đang xem thường mười đại gia tộc của tỉnh Hải Dương chúng tôi, hay là đang xem thường mười đại gia tộc của Tô Vân vậy?”
Hoắc Thiên Hạo kì quái nói.
Người dẫn đầu mười đại gia tộc của Tô Vân cũng là một người trẻ tuổi, tên gọi là Trần Lâm Vũ.
Anh ta không quen biết Lâm Mạc Huy, nghe thấy vậy kiền không khỏi tò mò hỏi: "Anh Hoắc, có chuyện gì vậy?”
Hoắc Thiên Hạo chỉ vào Lâm Mạc Huy nói: “Tên nhóc này đến từ tỉnh Hải Dương, là người ở rể một gia tộc nhỏ của tỉnh Hải Dương.” "Nói trắng ra, đây chính là một kẻ bỏ đi chuyên ăn bám." “Anh Trần, tôi là người đại diện cho mười đại gia tộc của Tỉnh Hải Dương, anh là người đại diện cho mười đại gia tộc của Tô Vân.” “Chúng ta là đến bàn chuyện quan trọng, kết quả bên cạnh lại ngồi một tên bám váy lừa tiền phụ nữ.“Anh nói xem, đây có phải là đang xỉ nhục chúng ta không?”
Trần Lâm Vũ nghe vậy, lập tức cau mày lại, bất mãn nhìn về phía Lâm Mạc Huy.
Sắc mặt Lâm Chiêu chợt lạnh.
Nếu là đổi lại trước kia, ông ta căn bản sẽ không để ý đến những việc này, dù sao kia cũng là ân oán cá nhân của Lâm Mạc Huy với bọn họ.
Nhưng bây giờ Lâm Mạc Huy là con trai của Lâm Hoàng Bách, xỉ nhục Lâm Mạc Huy, điều này cũng tương đương với xỉ nhục ông ta.
Lâm Chiêu vừa muốn nói chuyện thì Lâm Mạc Huy bỗng lên tiếng trước. “Hoắc Thiên Hạo, nhà họ Hoắc của mấy người thật sự chỉ nhớ cái tốt chứ không nhớ cái xấu. “Có phải anh đã quên, anh họ của anh chết thế nào ở Tỉnh Hải Dương rồi đúng không?” “Ồ, tôi là một người ở rể. Thế nhưng, nhà họ Hoắc mấy người có thể làm gì được tôi?” “Nhà họ Hoắc chết nhiều người như vậy, cuối cùng không phải vẫn ngoan ngoãn cúi đầu với tôi đấy sao?”
Lâm Mạc Huy phất tay với Lâm Chiêu, ra hiệu ông ta đừng can thiệp vào chuyện này. Anh không muốn làm lộ ra quan hệ giữa anh và
Lâm Chiêu.
Hoắc Thiên Hạo nổi giận, đập bàn đứng lên chỉ vào Lâm Mạc Huy giận dữ hét lớn: “Tên họ Lâm kia,