*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Âm thanh vang tới đột ngột, nhất thời mấy người trong phòng cũng không nhận ra.
Mặt Nam Bá Lộc biến sắc, mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông cao ráo đứng đó.
Người đàn ông này rất đẹp trai, nhìn qua thì có thể nói là hơn ba mươi tuổi, rất có cảm giác vẻ đẹp của đàn ông trung niên.
Chỉ là khi nhìn thấy người này, sắc mặt Kha Văn lập tức thay đổi. Anh ta nhanh chóng nhảy dựng lên, trầm giọng nói: “Anh Mạc Huy, anh đưa ông Bá Lộc đi trước đi.” “Tôi sẽ phòng thủ ở chỗ này!”
Nói xong, anh ta trực tiếp từ trong phòng xông ra, thắng về phía người đàn ông kia.
Nam Bá Lộc vội nói: “Kha Văn, quay lại ngay!” “Cậu không phải đổi thủ của tên đó đâu!”
Nhưng Kha Văn không nói gì cả. Cứ nhằm người đàn ông đó xông tới, cùng với hắn đấu một trận. Kết quả, hai người đánh không quá ba chiêu thìKha Văn liền trực tiếp bị bật ngược trở về, ngã xuống dưới đất, miệng họ ra một búng máu.
Lâm Mạc Huy trợn tròn mắt.
Phải biết rằng, thực lực của Kha Văn là không hề yếu chút nào.
Ai mà nghĩ đến anh ta rơi vào tay tên đàn ông trung niên này thế mà đến ba chiều cũng không đánh lại được, đây là tình huống gì chứ?
Tên đàn ông trung niên kia rổ cuộc là ai?
Sao lại mạnh mẽ như thế?
Người đàn ông trung niên chậm rãi đi vào trong phòng, hắn ta nhìn bốn phía xung quanh, trên mặt mang theo nụ cười đầy ý vị.
Kha Văn dùng sức đứng dậy, tức giận nói: “Nếu anh muốn động vào ông Bá Lộc, thì phải bước qua xác của tôi trước đã!”
Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng: “Ha, chỉ là một tên rác rưởi, thế mà lại dám nói mấy lời ngông cuồng thế này sao?” “Nếu như mày đã muốn chết như vậy, Tao có thể thành toàn cho mày!
Sắc mặt Kha Văn đỏ bừng, hét lớn: “Tới đây! Giết tạo đi!” Người đàn ông trung niên đang muốn ra tay, Nam Bá Lộc liền mở miệng: “Lâm Mạc Huy, đưa Kha Văn quay lại đây!”
Kha Văn vội vàng: “Ông Bá Lộc Nam Bá Lộc phẫn nộ: “Xuống ngay!”“Chuyện này là chuyện ân oán giữa tôi và anh ta, cậu mau cút về đây ngay!”
Sắc mặt Kha Văn đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi: “Ông Bá Lộc, đời này những lời mà ông nói, tôi tuyệt đối chưa từng làm trái lại!” "Nhưng lần này, xin hay tha lỗi cho tôi vô lễ, tôi không thể nghe lời ông được!”
Sắc mặt Nam Bá Lộc không ngừng thay đổi. Người đàn ông trung niên cười lớn: “Hay cho đôi chủ tớ tình thâm.” “Không uổng công lúc đó Nam Bá Lộc kéo cậu từ chỗ chết trở về, từ Bắc vào Nam, vòng đi vòng lại, cống người chạy hơn năm nghìn cây số.”
Kha Văn nghiến răng: "Cái mạng này của tao, chính là của ông Bá Lộc!” “Nếu mày dám động vào ông bá Lộc, trừ phi tao chết rồi!” “Anh Mạc Huy, anh mau đưa ông Bá Lộc đi đi, tôi sẽ chặn anh ta lại!”
Nam Bá Lộc liền vội nói: “Lâm Mạc Huy, cậu mau đưa nó đi đi, tên kia không thể giết được tôi đâu!”
Nhìn thấy hai người tranh cãi, Lâm Mạc Huy không khỏi nhíu mày: "Được rồi, hai người nói ít vài câu đi” “Người này, để tôi xử lý!”
Nghe thấy lời này, người đàn ông trung niên kia đột nhiên ngẩng đầu cười. “Ha ha ha, tôi không nghe lầm chứ?"“Cậu đến xử lý tôi?” “Cậu là ai chứ?" “Cậu biết tôi là ai không?” “Còn muốn đấu với tôi?”
Sắc mặt Lâm Mạc Huy lạnh lùng: “Nói nhảm nhiều thể làm gì!” “Ông đấy là muốn đến giảng đạo lý cho chúng tôi nghe chắc?”
Người đàn ông trung niên đơ ra một lúc sau đó lại cười to: “Nam Bá Lộc, người bạn nhỏ này của ông cũng thú vị phết đấy nhỉ!” “Ha ha ha, thú vị lắm.” “Nếu đã như thế, vậy thì tôi sẽ giết cậu trước rồi nói sau!”
Trong lúc nói, người đàn ông trung niên đột nhiên tiến gần lên một bước.
Bước chân này, nhìn thì thấy đơn giản. Nhưng ở trong bước này ông ta đã xông đến trước mặt Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy không ngờ ông ta lại ra tay nhanh như vậy, nhanh chóng giơ tay ra chặn lại.
Người đàn ông đấm vào cánh tay của anh, Lam Mạc Huy liền cảm nhận được một sức lực cực lớn, khiến cả người anh đề bị đẩy lùi về sau mấy bước.
Sắc mặt người đàn ông trung niên mang theo chút kinh ngạc: “Tên nhóc này tốt đấy, có chút năng lực “Thảo nào cậu dám nói mấy lời ngông cuồng kia!”