*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hổ Đông Anh ở bên cạnh nghe những lời của Ngô Phi Điệp, hai tròng mắt trừng lớn.
"Cái con mẹ nó, người đàn bà này bị điên rồi?"
Lâm Mạc Huy nhíu mày.
Ngô Phi Điệp này thực sự đang ở trong trạng
thái điên loạn.
Cô ta cố ý để anh tìm thấy cũng cố ý chọc giận anh, cô ta đúng chỉ muốn trả thù.
Tuy nhiên, Lâm Mạc Huy cũng nắm được một thông tin cực kỳ quan trọng.
Đó là rất khó để tìm thấy Phương Như Nguyệt Làm thế nào để tìm một chiếc xe RV liên tục di chuyển trong thành phố Hải Tân, nhưng không có vị trí cố định?
Hiện tại xem ra biện pháp duy nhất là đi bắt Lưu Nhiên Huy, buộc gia đình nhà họ Lưu thực hiện một cuộc trao đổi.
Đúng lúc này, Ngô Phi Điệp lại đột nhiên nói: "Ồ, đúng rồi, anh rể, không phải là anh đang tính toán bắt Lưu Nhiên Huy, buộc anh ta phải giao Phương Như Nguyệt ra đó chứ?"
"Để tôi nói cho anh biết, đó là chuyện không thể nào!"
"Bố của Lưu Nhiên Huy đã chết, vị trí chủ nhà cũng không còn nữa. Anh ta bây giờ còn tuyệt vọng với điên cuồng hơn cả tôi!"
"Đêm nay, anh ta đã quyết tâm muốn chết. Anh ta muốn tất cả mọi người trong nhà họ Hứa, muốn cho anh với đứa em gái của anh phải cùng chết!"
"Cho dù có bắt được anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp!"
"Lâm Mạc Huy, hiện tại cách duy nhất để cứu Phương Như Nguyệt là anh phải đến chỗ của Lưu Nhiên Huy, để mặc cho hắn tùy ý xử lý, hắn mới có thể thả Phương Như Nguyệt ra."
"Thế nào, cuối cùng có cứu mẹ vợ của anh hay không?
"Ha ha ha..."
Sắc mặt của Lâm Mạc Huy lạnh đến đáng sợ, ngay cả biện pháp cuối cùng này cũng không được, làm sao bây giờ?
Im lặng một hồi, Lâm Mạc Huy đột nhiên cúp máy, trước tiên anh liên lạc với Nam Bá Lộc.
Anh muốn sử dụng lực lượng của Nam Bá Lộc, điều động giám sát gần bệnh viên, tìm kiếm Phương Như Nguyệt
Cuộc gọi vừa được kết nối thì giọng nói của Nam Bá Lộc vang lên: "Cậu muốn tôi làm gì?"
"Nếu cần thiết, tôi có thể trực tiếp bắt hết tất cả người trong nhà họ Lưu!"
Nam Bá Lộc trước sau vẫn là Nam Bá Lộc, cách làm việc vẫn khí phách như xưa!
Lâm Mạc Huy cảm thán một câu, nhưng anh cũng thật bất đắc dĩ.
Lưu Nhiên Huy bị điên rồi, cho dù tất cả người nhà họ Lưu đều bị bắt, anh ta cũng sẽ không thả người.
Do đó, biện pháp này vẫn là không thực hiện được.
Anh nhanh chóng nói với Nam Bá Lộc những suy nghĩ của mình.
Nam Bá Lộc suy nghĩ một lát, "Không sao!" "Tôi có thể cử người điều động theo dõi khả
thành phố cũng như tìm kiếm tất cả các RV đang di chuyển." "Trong vòng mười lăm phút, tôi sẽ cho cậu
câu trả lời!" Lúc cúp máy, trong lòng Lâm Mạc Huy cũng
rất sốc.
Huy động theo dõi của cả thành phố, sẽ có câu trả lời cho anh trong vòng mười lăm phút. Những lời này nghe có vẻ đơn giản nhưng sau lưng là có bao nhiêu người cùng hành động.
Có thể nói, chỉ cần một câu của Nam Bá Lộc thì ít nhất cũng trên mười nghìn người phải bắt đầu làm việc.
Đây chính là vị vua đầu tiên của thành phố Hải Tân
Mọi thứ chấn động, thể hiện phong thái của
bậc đế vương!(*) (*): Hai câu này editor chịu vì chẳng biết edit sao cho hợp lý=((
Lâm Mạc Huy ngồi trong xe suy tư một lát, sau đó anh gửi tin nhắn cho Hổ Đông Anh, hỏi anh ta chính xác là Ngô Phi Điệp đã dẫn Phương Như Nguyệt đi đâu.
Không lâu sau, Hổ Đông Anh gửi lại một tin
nhắn.
Ngô Phi Điệp căn bản không có chút nào chống cự mà trực tiếp trả lời luôn, có vẻ như cô ta rất tin tưởng việc Lâm Mạc Huy không thể tìm được Phương Như Nguyệt.
Khi đó, cô ta dẫn Phương Như Nguyệt đến một khách sạn nhỏ gần bệnh viện, nhưng mà lúc bên ngoài khách sạn nhỏ, người nhà họ Lưu đã trực tiếp bắt Phương Như Nguyệt đi.
Lâm Mạc Huy nhanh chóng lái xe đến khách san nhỏ này, trực tiếp xông vào.
Lúc này các nhân viên phục vụ đều đã ngủ, Lâm Mạc Huy trực tiếp chạy vào trong quầy, bật máy theo dõi ở quầy lễ tân.
Người nhân viên phục vụ tỉnh lại, "Anh làm gì vậy?"
Lâm Mạc Huy vỗ nhẹ sau gáy cô, người nhân viên phục vụ lại tiếp tục bất tỉnh.
Lâm Mạc Huy nhanh chóng tìm được hình ảnh video theo địa điểm mà Ngô Phi Điệp đã cung cấp đồng thời cũng điều ra được các video theo dõi trước đó.
Không bao lâu sau, Lâm Mạc Huy cuối cùng cũng tìm thấy hình ảnh của Phương Như Nguyệt đang đến, bà thực sự bị người ta bắt đi ở chỗ này.
Nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, lông mày Lâm Mạc Huy bất ngờ nhíu lại.
Bởi vì, anh đột nhiên phát hiện tình hình có chút không đúng.
Thời gian trên màn hình không khớp với thời gian anh ước tính.
Đúng lúc này, Nam Bá Lộc cũng gọi tới: "Cậu
Lâm, tôi xin lỗi."
"Chúng tôi đã tìm được tất cả RV ở thành phố Quảng Dương, nhưng chúng tôi không thấy