*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Mạc Huy không khỏi sững sốt: "Đi ra

ngoài?”

“Tại sao?"

Hồ Đông An: “Bởi vì... Bởi vì mẹ vợ của anh, không biết tạo sao bà ta đi ra bị người của nhà họ Lưu bắt lại.”

“Người của nhà họ Lưu kêu tổng giám đốc Hứa đi ra ngoài, nếu không thì... Thì giết mẹ vợ của anh...

Lâm Mạc Huy biến sắc: "Sao có thể như vậy?” “Bà ta... Bà ta không phải đang chăm sóc dì tôi trong bệnh viện sao?"

“Anh không có sắp xếp người bảo vệ trong bệnh viện?”

Hổ Đông An: "Có sắp xếp, nhưng mà, tôi... Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Người của nhà họ Lưu không có tới bệnh viện, là mẹ vợ của anh, bà ta ra ngoài."

“Chúng tôi phòng bị bên ngoài, căn bản không nghĩ tới, bà ta... Bà ta sẽ tự mình đi ra ngoài... Lâm Mạc Huy sửng sốt, đây rốt cuộc là tình

huống gì?

Phương Như Nguyệt thường đi ngủ sớm và không bao giờ ra ngoài muộn như vậy.

Và đêm nay, bà ta ở lại bệnh viện chăm sóc Phương Thiến, bà ta sẽ không tùy tiện chạy ra ngoài, làm sao bà ấy có thể đột ngột ra ngoài?

Tuy nhiên, anh không có thời gian để nghĩ về điều đó nhiều vào lúc này.

Lâm Mạc Huy tiện tay đâm bảy cây kim bạc vào người Dạ Mạt. Cô ta trực tiếp ngã xuống đất, toàn thân một chút sức lực cũng không có.

Dạ Mạt run rẩy nói: “Anh... Anh làm cái gì với tôi rồi...”

Lâm Mạc Huy nói: "Cái này là Thất tuyệt châm!”

"Bảy cây kim bạc, phong tỏa bảy nơi khí huyết thịnh vượng nhất trên người cô khiến cho cô một chút sức lực cũng không có.”

“Cứ ở lại đây, chờ tôi trở về, chúng ta tiếp tục chơi trò chơi hỏi đáp này!

Sau khi nói xong, Lâm Mạc Huy trực tiếp rời

khỏi đó.

Dạ Mạt ở phía sau tức giận hét lớn: “Tên họ Lâm kia, anh quay lại cho tôi.”

"Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”

"Anh đối đầu với Miêu Cương chúng tôi, kết quả của anh nhất định sẽ rất thảm.

Lâm Mạc Huy hoàn toàn không để ý đến cô ta, anh trực tiếp đóng cửa phòng lại, tiếp tục đi.

Dạ Mạt mắng chửi một hồi đến khi bên ngoài hoàn toàn không có động tĩnh gì nữa thì mới thôi.

Vẻ mặt kinh sợ biến mất trong chốc lát, khỏe miệng cô ta xoẹt qua một nét cười nhạt.

“Đồ ngu, anh cho rằng thứ này có thể làm khó

được tôi à?"

“Người Miêu Cương, ai trên người mà không có mấy con cổ trùng!”

Dạ Mạt lẩm bẩm hai câu, túi áo hơi động đậy vài cái, một con tiểu hồ ly có bộ lông nhung từ bên trong nhảy ra ngoài.

Tiểu hồ ly này chỉ lớn bằng bàn tay, toàn thân lông trắng, đôi mắt to long lanh nhìn xung quanh vô cùng đáng yêu.

Trong miệng Dạ Mạt phát ra một tiếng khẽ. Đội tại của tiểu hồ ly lập tức dựng thẳng.

Nó leo lên người Dạ Mạt, móng vuốt nhỏ gạt đi, rằng nhỏ vẫn cần, tổn sức lực rất lớn lấy ra một cây kim bạc.

Sau khi lấy cây kim bạc này ra, Dạ Mạt đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn một chút, cả người cũng có một chút sức lực rồi.

Cô ta gắng gượng ra tay nhổ ra một cây kim bạc. Lúc này, sức lực của cô ta mới khôi phục một chút.

Chẳng mấy chốc, cô ta rút hết bảy cây kim bạc ra, bỗng cười đắc ý.

"Thủ đoạn nhỏ này mà muốn làm khó tôi à?” “Hơ, tên Lâm Mạc Huy này cùng lắm chỉ như

vậy thôi!”

“Chỉ có điều anh ta lại có thể dùng cổ trùng Miêu Cương, việc này, mình phải nhanh chóng báo cho sư phụ!”

Cô ta nhẹ nhàng chạy qua đó, dựa vào cạnh cửa nghe ngóng một chút, chắc chắn rằng bên ngoài không có động tĩnh gì, sau đó cô ta mở cửa phòng chạy vào bóng đêm.

Thế nhưng, cô ta cũng không chú ý. Trong một chiếc xe ở dưới lầu, Lâm Mạc Huy

đang yên lặng nhìn cô ta.

Sau khi đưa mắt nhìn cô ta rời đi, Lâm Mạc Huy cười nhạt, sau đó anh cũng lái ô tô rời khỏi.

Trước tiên anh đến Dinh Thự Thịnh Vượng. Trong con hẻm nhỏ bên cạnh Dinh Thự Thịnh Vượng, anh thực sự thấy một vài nhóm người

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play