Ngô Phi Điệp và Phương Như Nguyệt ôm nhau khóc rống, bây giờ cả hai người hối hận vô cùng
Rất lâu sau, hai người mới dần dần bình tĩnh lại. "Làm sao bây giờ?" “Ba mươi năm tỷ không còn nữa, bác... bác với cháu làm sao bàn giao với dượng hai của cháu đây?"
Phương Như Nguyệt buôn vô cớ thở dài.
Ngô Phi Điệp nghĩ nghĩ: "Bác cả, Hoàng Kiến Đình bây giờ Đặng Tiến Quân công ty xây dựng bên kia, trong tay chắc có không ít tiền nhàn rỗi. “Ba mươi năm tỷ này, cháu đoán chừng anh ta sẽ không cần “Nếu không thì bác nói với anh ta một chút, dùng ba mươi gap." năm tỷ ở bên chỗ anh ta trước, tạm thời bù đắp lỗ hổng trên đỉnh ở bên này “Cháu... cháu và Tân Bình đi ra ngoài làm việc, đến lúc bọn cháu tích lũy đủ tiền thì trả lại ba mươi năm tỷ này cho bác
Câu này nếu như để người khác nghe được chắc chắn sẽ biết ngay căn bản Ngô Phi Điệp không có ý định trả tiền. Ba mươi năm tỷ, cô ta và Ngô Tân Bình làm việc bao nhiêu năm mới có thể trả hết được chứ
Phương Như Nguyệt thì lại vô cùng thương tiếc nhìn Ngô Phi Điệp: "Ai nha, con bé ngốc này, làm như thế cháu và Tân Bình phải chịu áp lực lớn thế nào chứ
Ngô Phi Điệp thở dài: "Bác cả, chuyện này là do chúng cháu mà ra, chúng cháu đương nhiên là phải bồi thường cho bác
Bác cả, lần này là cháu có lỗi với bác “Cháu muốn chết đi cho rồi, cho xong mọi chuyện “Nhưng nếu cháu chết rồi thì một mình bác phải trả nợ ba mươi năm tỷ này, cháu cháu không làm được. “Bác cả, bác yên tâm đi, sau này cháu và Tân Bình sẽ bớt ăn bớt mặc, dành dụm hết tiền lại, chắc chắn sẽ trả hết ba mươi năm tỷ này!" Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Phương Như Nguyệt vô cùng cảm động, bà vỗ vỗ tay Ngôi Phi Điệp nói: "Phi Điệp, cháu cũng không cần quá tự trách." "Chuyện này, bác... bác nghĩ cách thử xem sao. “Cùng lắm là bị dượng hai của cháu măng một trận, bác với ông ấy sống cùng nhau nhiều năm như thế, ông ấy chưa chắc đã đuổi bác đi. "Được rồi, các cháu đừng có gánh nặng trong lòng nhiều. “Các cháu trẻ tuổi, mọi thứ đều đang phồn thịnh, đừng có bất kì áp lực gì cả, hiểu chưa?”
Phương Như Nguyệt an ủi Ngô Phi Điệp và Ngô Tân Bình một chút, lúc này mới lo lắng rời đi.
Bà vừa đi, Ngô Phi Điệp và Ngô Tân Bình lập tức nở nụ cười. “Đúng không, em nói đúng chứ?" “Chỉ cần chị tỏ vẻ đáng thương, khóc lóc, giả vờ muốn nhảy lần vài lần thì bà ta ngay lập tức sẽ thương chị" “Nhìn xem, bà ta quả nhiên cho không chúng ta ba mươi năm tỷ này!”
Ngô Tân Bình cười hạ hạ nói.
Ngô Phi Điệp cũng vô cùng đắc ý: “Thế nào? Vừa rồi chị diễn không tệ chứ?" “Chảy cả nước mắt, chị phải nhỏ không ít thuốc mắt đầu đấy” “Nếu không làm sao có thể lừa được bà ta?" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Ngô Tân Bình giơ ngón cái với cô ta: "Chị, vẫn là chị diễn xuất đỉnh cao!
Ngô Phi Điệp cười ha ha một tiếng, một lúc lâu sau lại thở dài: "Mẹ nó, không ngờ tên Peter này đúng là một tên lừa đảo thật “Hơn hai mươi tư tỷ cứ như thể bị tên chó chết này lừa mất" “Chị lúc đó đúng là có mặt như mù, sao lại yêu loại người như thế chứ
Ngô Tân Bình gắt một cái: "Người nước ngoài mà như thế đó?" “Em nhỏ vào, anh ta so với đàn ông Phù Nam còn rác rưởi "Chị, em thấy sau này chị cũng đừng chỉ nhằm vào đàn ông hon!" nước ngoài nữa"
Ngô Phi Điệp khoát tay. Tân Bình, em không nói như thế được “Em không thể bởi vì một người, liên phủ định tất cả những người khác. “Peter chỉ là một con sâu làm rầu nồi canh, người nước ngoài tổng thể tổ chất vẫn rất tốt nha!” “Lại nói, tên Peter này đến Phù Nam lâu quả, bị đàn ông Phù
Nam làm cho hư theo, bản tính của anh ta thật ra cũng không phải như thế" Ngô Tân Bình nhếch miệng, xem thường: "Được rồi, chị, Peter cũng đã chạy rồi, chúng ta đừng nói chuyện của anh ta nữa.
Ngô Phi Điệp hận đến nghiến răng: "Thế nhưng anh ta lừa chị hơn hai mươi tử tỷ đó!"
Ngô Tân Bình: "Hơn hai mươi tử tỷ thì làm sao?” “Đó cũng không phải tiến của chúng ta, là tiền của nhà họ Hứa, chị tức giận làm gì!” “Lại nói, không phải trong tay chúng ta còn hơn mười tỷ sao!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT