Hứa Đình Hùng cũng coi như là đối xử với Phương Như
Nguyệt không tệ, nhớ tới lòng tốt của Phương Như Linh năm đó, ông ta càng nhẫn nhịn hơn nữa với Ngô Phi Điệp Ngô Tấn Bình. Nhưng lần này lời của Ngô Phi Điệp, coi như là hoàn toàn chọc giận Hứa Đình Hùng
Hứa Đình Hùng trực tiếp vỗ bàn nói: "Im miệng cho tôi!" "Tôi nói cho bà hay, chuyện này, tôi thật đúng là không nhịn được." "Nếu bà còn che chở cho con bé nữa thì bà với con bé hai dì cháu các người cùng nhau cút đi!" "Bây giờ lập tức thu dọn đồ đạc, cút ra khỏi nhà họ Hứa chúng tôi!"
Phương Như Nguyệt tức đến đỏ mắt, nhưng lần này, bà ta thật không dám nói gì.
Mặc dù bình thường bà ta cũng rất hay gây hấn nhưng một khi Hứa Đinh Hùng nổi giận lên, thì sẽ mặc kệ cả người nhà
Nếu thật sự gây nữa, nói không chừng bà ta cũng bị đuổi ra ngoài mất.
Ngô Phi Điệp luống cuống, cô ta vốn là muốn trông cậy vào Phương Như Nguyệt làm chỗ dựa cho mình.
Không nghĩ tới lại chọc giận luôn cả Hứa Đình Hùng, dì cũng không còn tác dụng nữa.
Trong lòng Hứa Thanh Mây có loại cảm giác rất hả hệ.
Hứa Đình Hùng lần này nổi giận, phát ra dùm cô tất cả những oán khí mà cô phải nhẫn nhịn trong khoảng thời gian này.
Phương Như Nguyệt thấp giọng nói "Phi Điệp, chúng ta đi vào nhà "Nào, đừng khóc. "Một chút chuyện nhỏ mà thôi, cần gì phải khóc đâu, đi thôi, đi thôi, đi thôi" Ngô Phi Điệp thuận thế đi theo Phương Như Nguyệt vào nhà, cô ta cũng thật không có cách ở lại bên ngoài nữa.
Cô ta vốn là muốn làm cho Phương Như Nguyệt xử lý Lâm Mạc Huy cùng Hứa Thanh Mây một phen đã đời. Như vậy, sau này mình ở trong nhà này, địa vị có thể cao hơn một chút. không nghĩ tới, chuyện lần này lại khéo quá hóa vụng, chọc giận cả Hứa Đình Hùng.
Cô ta cũng thật không dám tiếp tục quấy quá khóc lóc nữa. Nếu còn làm tiếp, có khi bị đuổi ra ngoài là cái chắc.
Bất kể như thế nào, cô ta cũng không rời bỏ được ngôi biệt thự này!
Hứa Đình Hùng vẫn mặt đầy vẻ tức giận, nổi giận măng: "Cái thứ gì thế?" "Cả ngày lẫn đêm, chẳng có một chút công ăn chuyện làm nào." "Lại còn dám dẫn cái đám rác rưởi không ra gì đó về nhà!" "Nhà tôi là chỗ đổ rác à?" "Con mẹ nó, tức chết ông đây!"
Hứa Thanh Mây nói: "Được rồi, bố, bố đừng nóng giận" "Sau này loại người như vậy, không để cho bọn họ vào nhà là được!"
Hứa Đình Hùng nóng nảy nói: "Sau này cô ta còn dám mang mấy cái đứa không ra ngô ra khoai rác rưởi đó về nhà này, bổ sẽ chặt chân chó của chúng!" "Bảo vệ an ninh ở Dinh Thự Thịnh Vượng cũng không phải ăn chạy đâu!"
Những lời này, Hứa Đình Hùng nói rất lớn, chính là nói cho
Ngô Phi Điệp nghe.
Ngô Phi Điệp trong lòng tức giận cực kỳ, nhưng cũng không dám phản bác
Dầu sao, nơi này là nhà họ Hứa, không phải nhà họ Phương.
Hữa Đình Hùng tức giận màng mỏ một hồi, lúc này mới ngồi về trên ghế salon lại. Lâm Mạc Huy cùng Hứa Thanh Mây ngồi xuống ở bên cạnh. "Bộ, sao hôm nay hai người lại trở về sớm như vậy?" "Ăn cơm chưa?" Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Hứa Thanh Mây ngạc nhiên nói. Hứa Đình Hùng: "Ăn quỷ gì!" "Ngô Tân Bình nói muốn mượn xe, Ngô Phi Điệp kia nói phải về nhà." "Mẹ con lập tức hoãn chuyện với bên kia lại, nhất nhất bắt bố lái xe về." "Còn chưa hết, náo loạn một lúc lâu nữa cơ, chẳng biết đến "Xe của bố, cũng bị Ngô Tân Bình lái đi." lúc nào mới ngừng"
Hứa Thanh Mây cau mày, khó trách lúc trở lại không nhìn thấy chiếc Mercedes Benz G kia đâu. "Tân Bình không có bằng lái, đem xe lái đi ra ngoài, có thể... Có thể xảy ra chuyện gì hay không đây...
Hứa Thanh Mây lo lắng nói. Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Ai biết được?" "Đều do mẹ con, quá cưng chiều hai đứa oắt con kia!" "Bố nói cho con nghe, sớm muộn cũng xảy ra chuyện!"
Lúc này, Phương Như Nguyệt mới vừa từ trong nhà đi ra, nghe lời nói này, lập tức nổi giận. "Hứa Đình Hùng, ông nói gì?" "Ông nguyền rủa cháu ngoại tôi xảy ra chuyện có đúng hay không?" "Cải lão già chết tiệt này, ông có phải là người hay không hả?" "Sao ông lại có thể ác độc được như vậy chứ?" Phương Như Nguyệt lớn tiếng gào lên.
Chuyện của Ngô Phi Điệp mới vừa rồi, Ngô Phi Điệp đúng là không có lý, bà ta cũng không cách nào tranh luận cùng Hứa
Đình Hùng. Nhưng, chuyện lần này, bà ta mau chóng nằm lấy cơ hội, tất nhiên sẽ không bỏ qua. Nhất định phải làm ầm ĩ một trận, đòi lại khẩu khí lúc này.
Hứa Đình Hùng mặt đầy vẻ buồn bực: "Tôi... Tôi nguyền rủa nó lúc nào?" "Tôi thuận miệng nói mà thôi!"
Phương Như Nguyệt cả giận nói: "Ông mới vừa nói, thắng bé sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện "Cái này còn không là nguyền rủa?" "Hứa Đình Hùng, tôi cũng biết, con người ông căn bản không có lòng tốt gì mà!" "Em gái tôi trước kia đối xử tốt với chúng ta biết bao nhiêu. Khi đó chúng ta nghèo như vậy, em gái tôi giúp chúng ta những gì?" "Bây giờ ông thì hay rồi, phát tài rồi thì quên mất gốc rễ luôn." "Coi thường người một nhà với em gái tôi thì cũng thôi đi, ông còn ác độc như vậy nữa, dám nguyền rủa con trai của em tôi xảy ra chuyện? "Ông có phải là người không?"
Hứa Đình Hùng cực kỳ phiên muộn: "Tôi... Tôi không phải có ý đó!" "Tôi nói là, bà không thể quá nuông chiều tụi nhỏ được." "Ngô Tân Bình đó lái xe như đi ăn cướp vậy. Bà. Sao bà có thể để thắng bẻ lái xe đi ra ngoài được?"
Phương Như Nguyệt cả giận nói: "Ai nói là thắng bẻ lái xe?" "Là bạn gái thằng bé lái xe!"
Hứa Đình Hùng bĩu môi: "Hừ, nói là bạn gái nó, ao biết đến lúc đó nó có ngứa tay lại mấy vòng hay không?
Phương Như Nguyệt giận dữ: "Hứa Đình Hùng, ông có ý gì?" "Ông xem thường người nhà họ Phương chúng tôi, có đúng hay không?" "Ông nói thắng cho tôi một câu đi, nếu quả thực không cho qua được, thì hai người chúng ta ly dị" Hứa Thanh Mây cùng Lâm Mạc Huy ở bên cạnh cũng bối rôi.
Chẳng qua chuyện cỏn con trong nhà, sao có thể nhìn hai người già này ly dị được?
Phương Như Nguyệt cả giận nói: "Cậu im miệng" "Chuyện này, còn không phải là vì cậu mới ra nông nỗi này hay sao?"
Hứa Thanh Mây nóng nảy: "Mẹ, cái này có liên quan gì đến Lâm Mạc Huy chứ?" "Xe này là bố lái, có cho mượn xe hay không cũng là chuyện của bố" "Lâm Mạc Huy từ đầu tới đuôi cũng không nói một câu, làm sao mẹ lại có thể đổ hết mọi chuyện lên trên đầu anh ấy được?"
Phương Như Nguyệt ra vẻ thông thạo nói: "Nếu không phải cậu ta biết cái người tên gọi anh Hổ gì gì đó, còn giúp người ta kiếm được một khoản tiền lớn, anh Hồ đó sẽ tặng cho cậu ta cái xe này chắc?" "Nếu trong nhà không có chiếc xe này thì có xảy ra mấy chuyện thế này không?"
Hứa Thanh Mây trợn mắt hốc mồm, đây là suy luận gì thế? Qua hồi lâu, Hứa Thanh Mây bực tức nói: "Mẹ, nếu mẹ cho rằng Lâm Mạc Huy để cho bố con lái chiếc này xe không đúng, thì mẹ nói một tiếng. "Bây giờ con sẽ nói Lâm Mạc Huy lái xe đi. Sau này hai người cũng không cần phải lái nó nữa, thế nào?
Phương Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nhưng không trả lời. Loại xe sang này, bà ta làm sao chịu để cho Lâm Mạc Huy lại đi chứ
Mới vừa rồi bà ta cũng chỉ muốn nhân cơ hội nạt nộ Lâm Mạc Huy mấy câu mà thôi.
Hứa Đình Hùng bực tức khoát tay: "Đủ rồi!" "Chuyện không lại thành có, có để cho cái nhà này yên ổn mà qua ngày hay không?" "Tôi nói cho bà hay. Lần này, là bà đồng ý đem xe cho cháu ngoại bà mượn" "Bất kể xảy ra chuyện gì bên ngoài, bà cũng chở đến tim tôi." Phương Như Nguyệt tức miệng mắng to: "Cái lão già chết tiệt này, ông lại nguyền rủa cháu ngoại tôi!" "Tôi liều mạng với ông!"
Phương Như Nguyệt giương nanh múa vuốt xông lên. Hứa Đình Hùng thấy không ổn, lập tức chạy tới.
Mẹ cô mà nổi điên lên, thì thật là khó đối phó.
Phương Như Nguyệt thở phì phò ngôi ở trên ghế salon, bà ta cũng không có ý định làm gì với Hứa Đình Hùng, chẳng qua là mượn cơ hội này, tới thể hiện địa vị ở nhà này của mình.
Âm ĩ mất một lúc mới ngừng, nhất thời không ai dám tranh cãi với bà ta, vậy mục đích của bà ta cũng đạt được rồi. "Phi Điệp, đi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, không cần để ý tới bọn họ!"
Phương Như Nguyệt kéo Ngô Phi Điệp, hất cảm ngẩng cao đầu ra ngoài.
Lúc Ngô Phi Điệp đi ngang qua bên cạnh Lâm Mạc Huy, còn dùng sức hừ một cái, mặt đầy vẻ khinh thường đối với Lâm
Mạc Huy.
Hữa Thanh Mây bị chọc tức, muốn nói, nhưng bị Lâm Mạc
Huy ngăn cản. "Được rồi, đừng cãi với cô ta nữa "Lớn chuyện rồi, mẹ lại lại nói em, cần gì làm vậy chứ?" Làm Mạc Huy nhẹ giọng nói.
Hứa Thanh Mây giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Nhưng cô ta cũng thật là quá đáng"
Lâm Mạc Huy cười một tiếng: "Không sao. "Đi trên bờ sông sao lại không bị ướt giày cho được "Người này làm nhiều chuyện xấu, một ngày nào đó sẽ có báo ứng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT