Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Máy đang ăn điểm tâm sáng, Ngô Phi Điệp thở phì phò từ bên ngoài chạy trở lại. "Lâm Mạc Huy, anh có phải bị bệnh hay không thế?" "Ba người bạn kia của tôi là lần đầu tiên đến nhà, anh liên chuốc rượu cho bọn họ say đến mức hộc máu năm viện" "Anh có biết bây giờ trước mặt mấy người bạn kia của tôi, một chút mặt mũi tôi cũng không còn nữa hay không?"
Ngô Phi Điệp vỗ bàn gầm thét.
Hứa Thanh Máy liếc cô ta một cái: "Cô còn biết mặt mũi à?" "Đó là bạn cô, không phải bạn tôi. Lần đầu tiên đến nhà tôi đã muốn chuốc rượu tôi, sao cô không hỏi tôi có muốn mặt mũi thể diện hay không?" "Ba người chung một nhóm cũng không uống thắng được chồng tôi, cô còn ở đây lớn lối quát tháo à?"
Ngô Phi Điệp thở hổn hển: "Hứa Thanh Mây, cô nói gì thế?" "Bạn tôi uống rượu cùng cô, đó là để mắt đến cô
Hứa Thanh Mây nói thắng: "Chồng tôi cùng bọn họ uống rượu, cũng là để mắt đến bọn họ!"
Ngô Phi Điệp kêu la như sấm: "Nói vớ vẩn!" "Chồng cô là cái thứ gì, có thể cùng so với bạn tôi được à?" "Anh ta chỉ là một thắng đến ở rẽ mà thôi. Những người bạn kia của tôi, ai cũng có tiền có thể." "Một tên rác rưởi vô dụng như anh ta có tư cách gì cùng bạn tôi uống rượu!"
Lâm Mạc Huy nhìn cũng lười nhìn cô ta một cái. Hứa
Thanh Mây chậm rãi nói: "Xin lỗi, ở trên giấy tờ nhà đất này, bây giờ còn có tên của cả chồng tôi nữa." "Nếu như cô cảm thấy ở đây là làm nhục cô, cô có thể dọn đi, tôi tuyệt đối sẽ không cản cô lại
Ngô Phi Điệp nhất thời bối rối.
Cô ta rất thích ở nơi này, cũng chính bởi vì ở nơi này, cô ta mới có thể nhanh chóng biết nhiều người như vậy.
Bên ngoài bây giờ rất nhiều người cũng nịnh hót cô ta, cũng là bởi vì cô ta nói mọi thứ ở đây đều là nhà của mình.
Ngô Phi Điệp rất thích cảm giác được mọi người thán phục này!
Nếu quả thật bị đuổi ra ngoài, vậy cô ta sau này làm sao còn khoe giàu được chứ?
Hữa Thanh Mây: "Là cô cảm thấy ở nơi này làm cho cô xấu "Nếu thật sự thấy như vậy thì đi là được rồi, tôi không cản
Ngô Phi Điệp gầm thét: "Cô bớt nói nhảm!" "Tôi chỉ hỏi cô một câu, có phải cô muốn đuổi tôi đi hay không?"
Hứa Thanh Mây cũng giận, nói thắng: "Phải, tôi muốn đuổi cô đi, thì thế nào?"
Sắc mặt Ngô Phi Điệp biến đổi, nhất thời luống cuống.
Cô ta vốn cảm thấy Hứa Thanh Mậy không dám nói ra như vậy, cho nên khi nãy mới dám khí thế hùng hồn gặng hỏi Hứa Thanh Mây.
Không nghĩ tới, Hứa Thanh Mây lại thật sự dám nói ra như vậy, cô ta liền lập tức bối rối.
Cô ta không muốn rời đi Dinh Thự Thịnh Vượng này chút nào! Yên lặng hồi lâu, Ngô Phi Điệp đột nhiên than vẫn khóc lớn: "Cô bắt nạt tôi, tôi đi nói với dị Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Hứa Thanh Máy cười nhạt: "Không cần giả bộ." "Mẹ tôi không ở nhà, đi ra ngoài có việc rồi."
Ngô Phi Điệp nhất thời tay chân luống cuống, cô ta muốn tìm Phương Như Nguyệt tới làm chỗ dựa cho mình. Bây giờ Phương Như Nguyệt không có ở nhà, trong nhà này, không có một người nào thích cô ta cả. Căn rằng nhìn chăm chăm Hứa Thanh Mây nhìn một hồi,
Ngô Phi Điệp đột nhiên nói: "Được rồi, tôi không đối co với cô nữa." "Tôi đi tầm." "Tối ngày hôm qua ở bệnh viện chăm sóc bọn họ suốt cả một đêm, tôi phải ngủ một giấc!"
Nói xong, cũng không để ý Hứa Thanh Mây cùng Lâm Mạc Huy nữa, chạy như bay trốn lên trên lầu.
Hứa Thanh Mây không nói gì.
Khoảng thời gian này có thật sự là chịu đựng đủ rồi. Chuyện tối ngày hôm qua, chạm đến ranh giới cuối cùng của cô.
Dẫn bạn tới nhà chơi thì được, nhưng không thể không lẽ phép biết điều.
Rót rượu cho tôi, còn muốn trêu đùa tôi, nếu đổi lại là ai cũng không chịu đựng nổi
Hứa Thanh Mây hôm nay cũng hạ quyết tâm, muốn đuổi Ngô Phi Điệp đi. Không nghĩ tới, Ngô Phi Điệp này da mặt lại dày như vậy.
Hứa Thanh Mây lời đã nói đến mức này rồi, cô ta lại vẫn không đi. Cập nhật truyện nhanh tại _ trumtru yen. net _
Hứa Thanh Mây bất đắc dĩ cùng Lâm Mạc Huy nhìn nhau một cái. Khoảng thời gian sau này đây, trong nhà e là còn phải chịu nhức đầu dài dài.
Nhưng mà, đây vẫn chỉ là bắt đầu.
Hai người mới vừa ăn điểm tâm sáng xong, Ngô Tân Bình liền hào hứng chạy vào: "Chị, đem xe chị cho tôi mượn lái một chút"
Hứa Thanh Máy đã biết Ngô Tân Bình tìm rất nhiều chuyện để mượn xe, đối với chuyện này cô cũng rất nhạy cảm.
Nếu như Ngô Tân Bình có bằng lái, hơn nữa làm việc chững chạc, đem xe cho anh ta mượn cũng không thành vấn đề. Nhưng Ngô Tân Bình này không bằng lái, chạy cái xe máy cũng vội vàng hấp tấp như vậy, làm sao có thể đưa xe cho anh ta mượn chạy cho được chứ? "Tần Bình, cậu không có bằng lái, làm sao tôi đem xe cho cậu mượn được?" "Cậu đi thi bằng lái đi, có bằng lái rồi thì nói tiếp!"
Hứa Thanh Mây thuận miệng nói qua loa lấy lệ. Ngô Tân Bình lập tức nói: "Chị, không có sao, lần này không phải tôi lái" "Khả Hân bạn gái tôi có bằng lái, cô ấy biết lái." "Tối nay có tiệc sinh nhật của chị em cô ấy. Chúng tôi sẽ tham gia buổi tiệc sinh nhật đó." "Chị cho tôi mượn xe, cũng cho Khả Hân chút mặt mũi!"
Hứa Thanh Mây nhất thời không nói gì, bạn gái cậu muốn lái xe, cũng tới tìm tôi mượn? Hơn nữa, cô bạn gái này, cậu đã quen người ta được bao lâu chứ
Cậu trở về nước còn chưa tới hai tuần thì đã có bạn gái? Mối quan hệ kiểu này bên chắc được hay sao? Hứa Thanh Mây bất đắc dĩ nói: "Tân Bình ả, hôm nay tôi còn phải đi bàn chuyện làm ăn, cần dùng xe.
Ngô Tân Bình nhất thời giận: "Chị, sao chị lại như vậy chứ?" "Chị làm Chủ tịch lớn như vậy, sao mà lại bủn xỉn thế?" "Bạn gái tôi lần đầu tiên mở miệng đánh tiếng mượn xe, chị liền thẳng thừng từ chối." "Chị làm vậy rồi sao sau này tôi còn mặt mũi gì nhìn cô ấy nữa?" "Chị có phải đã quên trước kia mẹ tôi đã đối xử với các người như thế nào rồi hay không?" "Ôi trời a, cái con người này, làm sao có thể vong ân phụ nghĩa như vậy được cơ chứ."
Hứa Thanh Mây bị chọc tức: "Tân Bình, tôi... Sao tôi lại biến thành vong ân phụ nghĩa rồi?" "Cậu cũng nói tôi là Chủ tịch rồi đó. Công ty tôi có chuyện, chẳng lẽ tôi đón xe đi à?"
Ngô Tân Bình nói: "Sao không lái xe của thư ký đi? Chiếc Porsche đó của cô ta cũng được mà!"
Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: "Vậy tại sao cậu không lái xe của bố cậu đó? Chiếc BMW đó cũng không tệ."
Một câu nói, nhất thời khiến Ngô Tân Bình nghẹn họng không nói được cái gì.
Qua một hồi lâu, Ngô Tân Bình mới cắn răng nói: "Tôi không nói nhảm cùng mấy người. Một câu thôi, rốt cuộc cho mượn hay là không?"
Hứa Thanh Mây giận. Đây là mượn xe hay là cướp xe? Nào có kiểu uy hiếp như thế này chứ? "Không cho mượn!"
Hứa Thanh Mây cũng rất dứt khoát trả lời.
Ngô Tân Bình nổi nóng cực kỳ, dùng sức gật đầu: "Được! "Được!" "Coi như các người ghê gớm!" "Tôi cũng không tin. Hôm nay thể nào tôi cũng phải lái được xe đi. Tôi đi tìm dì!"
Ngô Phi Điệp lúc này từ trong nhà thò đầu ra. "Dù không ở nhà"
Ngô Tân Bình không khỏi sửng sốt một chút, không có chỗ dựa nữa rồi, làm sao đây?
Ngô Phi Điệp lớn tiếng nói: "Đần độn, dì không có ở nhà, em không biết gọi điện thoại cho dì à?" "Đúng rồi, em có gọi cho dì thì nói chị thu dọn đồ đạc về nhà." "Hừa Thanh Mây muốn đuổi chị đi. Căn nhà này chị không ở được nữa! Chị chịu đủ rồi!"
Ngô Tân Bình lập tức gật đầu: "Được, chị chờ đó, em gọi điện thoại cho dì"
Hứa Thanh Mây bối rối, hai người này, ngay trước mặt cô nói muốn tìm Phương Như Nguyệt tố cáo? Nhưng, cô không thể ngăn Ngô Tân Bình gọi điện thoại được.
Hứa Thanh Mây nhảy mặt với Lâm Mạc Huy, lập tức kéo anh ra cửa, lái xe đi trước.
Cứ như vậy, dù có gọi Phương Như Nguyệt về, Hứa Thanh
Máy sẽ nói mình lái xe đi, Ngô Tân Bình cũng không cách nào mượn xe này được. Quả nhiên, bọn họ vừa rời khỏi khu nhà, liền nhận được điện thoại của Phương Như Nguyệt. "Thanh Mây à, con cứ làm cho mẹ lo lắng mãi vậy?" "Hai đứa con của dì Hai con ở lại nhà chúng ta, đó là ruột thịt nhà chúng ta đó. Một giọt máu đào hơn ao nước lã "Hai đứa nó sao lại không đến ở nhờ nhà người khác mà lại ở nhà mình? Còn không phải là vì cảm tình tốt, quan hệ gần hay sao?" "Sao con lại đuổi hai đứa nó đi?" "Nếu để cho dì Hai biết con nói mấy lời này, con có biết dì Hai sẽ đau lòng lắm không?"
Hứa Thanh Mây không nói nổi: "Mẹ, hai người bọn họ ở nhà chúng ta, đó là cảm tình tốt à?" "Bọn họ e là muốn ở nhà người khác, nhưng người khác chịu cho bọn họ vào ở cùng hay sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT