Ngô Trung Kiên nhanh chóng thầm tính toán trong lòng. Đối với một bữa ăn ở đây, dù không phải là món quá đất, dù là không uống rượu, ông ta cũng phải tốn đến một trăm bảy mươi triệu rồi.
Nếu còn uống rượu, rất khó để tính ra được.
Rượu vang rẻ nhất trên thực đơn này, cũng bắt đầu từ khoảng một trăm triệu trở lên.
Chỉ tùy tiện gọi thêm hai chai rượu, vậy thì bữa ăn này, không phải là sẽ đến mấy trăm triệu rồi sao?
Nếu mà bọn họ gọi những món nổi tiếng của chỗ này, e là bữa tối hôm nay sẽ có giá tầm bảy trăm triệu, có khi là đến một tỷ cũng nên.
Bây giờ huyết áp của ông ta có hơi cao một, ông ta thực sự không thể hiểu được, chuyện gì đang xảy ra trong nước vậy? Điều đó có nghĩa là ngay cả trứng trà cũng không thể ăn được hay sao?
Bây giờ, làm sao mà một bữa ăn lại có giá đến mấy trăm triệu, rồi hơn một tỷ như vậy được chứ?
Ngô Trung Kiên này cũng không biết, nhà hàng mà ông ta tới, đều là nhà hàng cao cấp nhất của thành phố Hải Tân.
Đặc biệt là nhà hàng này, chỉ xếp sau Khách sạn Vạn Hào. Những người đến đây, phải là triệu phủ, thì đây cũng mới là điều kiện đầu vào mà thôi.
Hầu hết trong số họ đều là những đại gia với giá trị tài sản lên đến cả chục tỷ, thậm chí là hàng tỷ đồng. Đối với những người giàu có như vậy, ăn một bữa ăn hàng trăm triệu cũng không phải là điều gì to tát.
Tuy nhiên, đối với Ngô Trung Kiên, một người từ nước ngoài trở về mà nói, một bữa ăn hơn một chục triệu, cũng là quá xa xỉ rồi.
Suy cho cùng, ông ta cũng chỉ là một người làm công ăn lương, cũng không phải là một ông chủ lớn gì. Bây giờ, Ngô Trung Kiên cảm thấy rất hối hận, tại sao ông ta phải đưa bọn họ đến một nơi cao cấp như vậy chỉ để ăn cơm chú?
Ông ta còn khoe khoang khoác lác cái gì chứ, còn nói rằng mình muốn mời khách. không phải là đang tự làm mình khổ sở thêm hay sao? Ngô Phi Điệp ngôi bên cạnh, thấy bố cứ cầm cái thực đơn mà không nói chuyện, không nhịn được mà vội vàng nói: "Bố, bố nhanh gọi món đi. Con đói quá rồi!"
Khuôn mặt của Ngô Trung Kiên có chút xấu hổ. Ông ta cũng rất muốn gọi món, nhưng lại không cách nào xuống tay được.
Nhìn vào một món ăn này là cả mấy chục triệu. Nhìn sang một cái khác cũng đến mấy chục triệu, phải làm như thế nào đây? Hơn cả chục người đang, một bữa ăn không thể nào gọi hơn chục món ăn được.
Ông ta nhìn vào giá cả mà thấy đau đớn
Ngô Phi Điệp nói vài câu, thấy Ngô Trung Kiên vẫn không gọi món, trực tiếp giành lấy thực đơn lại. "Thôi quên đi, để con tự gọi vậy. Bố ấy à, sao mỗi việc chọn món thôi mà cũng phải tỏ ra khó khăn vậy? Không phải chỉ là gọi món ăn thôi sao? Để cho bọn họ mang hết các món nỗi tiếng nhất lên không phải là được rồi rồi sao? Sao bố còn phải lại do dự như vậy chứ? Con...
Giọng nói của Ngô Phi Điệp đột nhiên dừng lại, bởi vì, cô ta cũng nhìn thấy rõ giá trên thực đơn. Sửng sốt một lát, Ngô Phi Điệp lập tức nhảy dựng lên: "Ôi, tôi, anh đang đùa tôi đấy chứ?" "Một món ăn lạnh, mà hơn sáu triệu a? Món ăn lạnh này của anh được làm bằng vàng sao?"
Người phục vụ có vẻ bình tĩnh, anh ta đã quen với mức giả này. “Xin chào, gia của các món ăn lạnh được xác định tùy vào khả năng của mỗi đầu bếp. Đầu bếp của chúng tôi đều là hậu duệ của một cựu đầu bếp trong hoàng cung. Cũng đã từng giành được giải nhất trong một cuộc thi đầu bếp trong nước. Không ít quý ông nổi tiếng đều tự hào khi được ăn những món ăn mà ông ấy nấu. Ngay cả anh Lý ở Cảng Đảo, anh Hà ở Hào Giang cũng đặc biệt băng qua biển để được thưởng thức các món ăn mà ông ấy nấu. Cô còn đang ở trong phòng riêng cao cấp để thưởng thức các món ăn ông ấy làm. Những người khác, ngay cả thẻ kim cương, cũng không thể ăn được các món ăn ông ấy nấu đâu."
Người phục vụ trả lời một cách bình tĩnh.
Ngô Phi Điệp dùng đôi mắt của mình nhìn chăm chăm vào quyển thực đơn rồi lật qua lật lại. Cô ta cuối cùng đã hiểu tại sao bố mình lại mãi không gọi món.
Cô ta nhìn một lượt, lạnh hết cả sống lưng.
Bữa ăn này sẽ phải có giá bao nhiêu chứ?
Bây giờ cô ta đột nhiên cảm thấy hối hận, nếu sớm biết như thế này thì vừa rồi đồng ý cứ để Lâm Mạc Huy sắp xếp rồi, Như vậy không phải là được ăn miễn phí rồi sao?
Ngô Phi Điệp cầm thực đơn, một lúc lâu cũng không biết nên gọi món ăn nào.
Ngô Tân Bình nhíu mày: "Chị ơi, sao chị mãi không gọi món thế? Nếu không, để em gọi cho"
Ngô Tân Bình cướp thực đơn, và ngay sau đó, anh ta cũng giống như Ngô Phi Điệp, anh ta đã bị choáng. Mọi người trong phòng đều đang nhìn bọn họ, Hứa
Thanh Tuyết âm thầm cười: "Em họ à, hai người mau gọi món đi. Tôi đang đói lắm rồi đây này. Không phải nói gọi luôn món nổi tiếng nhất ở đây mà. Tôi đoán là với một vài người nhà chúng ta, ăn mấy món nổi tiếng đó là đủ rồi đó. Nếu không, chỉ cần gọi một món ăn nổi tiếng thôi cũng được?"
Mặt thấy Hứa Thanh Tuyết muốn bắt đầu gọi món, Ngô Phi Điệp lập tức nóng nảy: "Đừng... Đừng... Đừng gọi món ăn nổi tiếng. Tôi nhìn vào mấy món ở đây, thực ra thật ra cũng không có gì đặc sắc đầu. Nếu không... Nếu không, chúng ta hãy gọi một số món ăn hương vị quê hương đi Chị, không phải lúc nào chị cũng muốn ăn mấy món ăn hương vị quê hương sao?"
Ngô Phi Điệp nói, quay sang Phương Như Linh nháy mắt.
Phương Như Linh biết ý, lập tức cười nói: "Ai nha, đúng vậy. Khi ở nước ngoài, mấy người bọn dì đều không được ăn mấy môn của quê hương, cũng đã bỏ lỡ khá nhiều. Chỉ đặt một số món ăn nhanh thôi."
Hứa Thanh Tuyết bĩu môi: "Dì hai, tối hôm qua không phải là dì còn nói, đã không quen ăn mấy món ăn của quê hương rồi sao?"
Phương Như Linh nhất thời cảm thấy xấu hổ không thôi.
Phương Như Nguyệt trừng mắt nhìn Hứa Thanh Tuyết một cái: "Con nói ít đi một chút không được à? Linh, mặc kệ con bé. Em cũng đã không trở lại trong nhiều năm rồi, cũng nên ăn những món mang mùi vị quê hương đi.Phi Phi à, châu chỉ cần gọi một vài món bình thường thôi, cũng không cần đặt quá nhiều đầu. Tối nay bác cũng không đói lắm. Bác trai của cháu cũng đã ăn một ít đồ ăn điểm tâm vào buổi chiều rồi, cho nên cũng không ăn được bao nhiêu đâu.
Vẻ mặt của Hứa Đình Hùng có chút mơ hồ, ông ấy đã ăn điểm tâm lúc nào thế? Nhưng bây giờ suy nghĩ này lại không thể nói ra được. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Ông ta biết, Phương Như Nguyệt là muốn để lại mặt mũi cho Phương Như Linh.
Ngô Phi Điệp mừng rỡ, lập tức lật xem đồ ăn truyền thống ở phía sau.
Tuy nhiên, sau khi lật qua lật lại, cô ta vẫn không thể bắt đầu gọi món.
Đồ ăn truyền thống, cũng không hề rẻ.
Ngô Tân Bình đột nhiên nói: "Ô, đúng rồi, tối nay tất cả mọi người đều lai xe tới, cho nên rượu cũng không nên uống Hứa Thanh Tuyết lập tức lẩm bẩm: "Bây giờ đã có tài xế riêng, còn sợ uống rượu sao? Hơn nữa, đến một nơi cao cấp như vậy để tụ tập, sao có thể không uống rượu được chứ, tôi.” Phương Như Nguyệt nhéo mạnh có ta một cái, đau đến mức Hứa Thanh Tuyết nhe răng, nhếch miệng.
Phương Như Nguyệt cười nói: "Được rồi, không uống rượu cũng tốt. Tối qua cũng đã uống nhiều rồi, hôm nay chúng ta chủ yếu là trò chuyện thôi. Cũng không phải là một cuộc gặp mặt để bàn về việc kinh doanh xã giao, uống nhiều rượu như vậy làm gì."
Mấy người nhà họ Ngô nhất thời đều đi xe, không uống rượu, là có thể tiết kiệm được không ít tiền.
Ngô Phi Điệp giữ thực đơn, cẩn thận tính toán, làm thế nào để có thể sử dụng ít tiền nhất mức có thể.
Tuy nhiên, nhìn kìa, cô ta vẫn không thể gọi món.
Không có cách nào cả, bữa ăn này nhà bọn họ phải mất hàng chục ngàn đô la rồi.
Ngay lúc cô ta đang cảm thấy xấu hổ. Bên ngoài đột nhiên có một người đàn ông bước vào, đó là người Giám đốc Phương của Bạch Hạo Hiện.
Ngay sau khi Giám đốc Phương bước vào cửa, ông ta ngay lập tức xin lỗi. "Cậu Lâm, tôi thực sự xin lỗi. Tôi vừa đi ra ngoài có chút việc. Không biết chuyện cậu đã tới đây, cho nên đã không kịp thời trở về để tiếp đãi cậu, xin thứ lỗi!"
Cả người Giám đốc Phương đổ đầy mô hội, có vẻ như vừa chạy rất gấp từ bên ngoài để nhanh về đây.
Giám đốc Phương thường nói chuyện và tươi cười với những tỷ phú.
Nhưng mà, ở trước mặt Lâm Mạc Huy, ông ta lại mang thái độ rất cung kính.
Lâm Mạc cười cười. "Không sao đâu. Đây chỉ là một bữa tiệc gia đình thỏi, và nhân viên phục vụ của ông cũng đã sắp xếp rất chu đạo"
Giám đốc Phương liếc nhìn với sự hài lòng.
Người phục vụ rất vui mừng, có câu khen ngợi của Lâm Mạc Huy, tiền thưởng tháng này chắc chắn sẽ tăng không ít. "Cậu Lâm, sao cậu còn chưa gọi món thế? Nếu không, để tôi sẽ sắp xếp cho cậu? Tối nay, nhà hàng của chúng tôi có một đầu bếp lớn đến từ Ninh Bình tới để trao đổi kinh nghiệm nấu ăn cùng với đầu bếp của nhà hàng. Cơ hội hiếm có, tôi sẽ nói với anh ta nấu cho cậu một ít món ăn ngon, thế nào?" Giám đốc Phương cười nói.
Lâm Mạc Huy không nói gì, Ngô Phi Điệp lập tức nói: "Đầu bếp đến từ Ninh Bình, nấu ăn thế nào? Giá cả có đắt không?" Giám đốc Phương ngay lập tức nói: "Cậu Lâm đã đến ăn tối, tất cả mọi thứ đều miễn phí hết"
Ngô Phi Điệp chính là đang đợi câu này, cô ta lập tức nhìn về phía Phương Như Linh: "Mẹ, cũng không biết món ăn của đầu bếp của Ninh Bình thế nào. Nếu không, chúng ta nếm thử tài nghề nấu nướng của người ta đi? Tối nay, hãy để anh rể sắp xếp một chút, và ngày mai nhà mình lại mời."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT