Sau khi về đến nhà, Ngô Trung Kiên và Phương Như Linh đã ngồi sản trong phòng khách.

Sắc mặt của hai người bọn họ như đang tràn đầy gió mùa xuân, có vẻ là rất tự hào.

Ngoài ra còn có một chiếc xe địa hình BMW đang đỗ trong sân ngoài.

Vẻ mặt của Phương Như Linh đầy tự hào: "Mấy ông chủ của Trung Kiên có vẻ rất coi trọng ông ấy. Chỉ sau ngày hôm nay đã đưa cho Trung Kiên một chiếc BMW để thay thế chiếc cũ. Chiếc xe mặc dù cũng không đẹp lắm, nhưng cũng tốt hơn so với không có gì.

Phương Như Nguyệt gật đầu liên tục. "Vậy là tốt quá rồi." "Hoặc là do tiếng nói của anh rể có trọng lượng, nếu không, làm thế nào ông chủ có thể gửi xe?

Vẻ mặt Ngô Trung Kiên có chút xấu hổ.

Trên thực tế, ông ta có thể có được chiếc xe này, không phải vì ông chủ coi trọng ông ta, mà là vì tối qua Tổng Lan Ngọc.

Ngô Trung Kiên vừa đến để báo cáo, đã bị Lộ Tây Á gọi qua, hỏi về mối quan hệ của ông ta với Tổng Lan Ngọc.

Ngô Trung Kiên cũng là một người thông minh, ngay lập tức nói cháu gái của mình và Tổng Lan Ngọc là bạn thân, quan hệ rất tốt.

Lộ Tây Á nghe vậy, ngay lập tức tặng một chiếc xe cho Ngô Trung Kiến, và thăng chức cho ông ta một lần nữa. Nguyên nhân chính là do dự án của Tập đoàn Vân Hải, có liên quan đến sự sống còn của công ty bọn họ.

Cho nên, chiếc xe của Ngô Trung Kiên thực sự là có được do dùng mối quan hệ của Lâm Mạc đổi lấy, không hề có một chút liên quan gì đến năng lực của ông ta cả.

Tất nhiên, những người trong nhà không hề biết về những chuyện này

Ngô Phi Điệp và Ngô Tân Bình cảm thấy cô cùng tự hào.

Bọn họ lại tiếp tục chụp một loạt ảnh để đăng lên mạng xã hội, khoe khoang các kiểu. Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây nhìn vậy, đều không nói gi. vay?

Mấy người này, ở nước ngoài rốt cuộc đã sống như thế nào "Được rồi, Hứa Thanh Mây cũng về rồi, chúng ta cùng nhau ăn tối thôi. Tôi qua chị đã mời bọn em rồi, tối nay em sẽ mời mọi người. Tối nay em sẽ đưa mọi người đến một nơi mà đảm bảo mọi người chưa đến bao giờ.

Ngô Trung Kiên thần bị nói.

Hứa Thanh Mây kinh ngạc nói: "À? Đi đâu mà bí ẩn như vậy?"

Ngô Trung Kiên cười: "Nơi này cũng không dễ đến. Bà chủ của chủ có nói, ở thành phố Hải Tân, số người có thể đến nơi này, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chủ cũng là phải có thẻ thành viên của ông chủ để vào. Thẻ thành viên này, không giống như thẻ thành viên của cháu tối qua đâu. Tối hôm qua, đồ ăn đó là được phục vụ ngoài trời, không phải cứ ăn hết năm triệu là có thể làm thẻ thành viên sao? Nơi mà chúng ta đi ăn vào tối nay, dù chủ có bỏ ra năm triệu cũng không thể lấy được thẻ thành viên.

Mấy người trong phòng đều ngạc nhiên, ở thành phố Quảng Dương còn có chỗ như vậy sao?

Ngô Phi Thiên vui mừng nói: "Bố, nơi này, chắc chắn là cao cấp hơn so với tối qua đúng không? Nơi ông chủ của bố chọn, chắc chắn là một nơi tốt. Ha ha ha, tối nay chúng ta cùng dẫn nhà bác cả đi mở mang tầm mắt." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Ngô Tân Bình vừa gật đầu vừa nói: "Đúng vậy, tối hôm qua bắc cả mời nhà mình ăn cơm, tối nay chúng ta sẽ mời họ một bữa. Bác cả, mặc dù nhà bác sống ở thành phố Hải Tân. Nhưng cũng có một số nơi mà mọi người không thể tới được đó.

Vẻ mặt của Hứa Đình Hùng tỏ ra không phục, nghiêng đầu sang một bên, ông ấy cũng lười để ý tới anh ta.

Ngô Trung Kiên cười gật đầu: "Được rồi, chúng ta đi thôi. Lát nữa mọi người cử đi theo phía sau tôi là được rồi." Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Máy đưa mắt nhìn nhau cũng không nói nên lời, kỳ thật hai người thật sự không muốn đi ăn bữa cơm này.

Nhìn thấy cả gia đình Ngô Trung Kiên đang rất tự đắc, bọn họ đều muốn nôn mửa.

Tuy nhiên, không phải bây giờ, chắc chắn là không thể tôi

Ngô Trung Kiên lái xe đi phía trước. Mọi người nhà họ Hứa lái hai chiếc xe đi theo phía sau. Đi một lát, Lâm Mạc Huy cảm thấy có chút kỳ quái: "Ô, đây không phải là đường đến Bạch Hạo Hiên sao?"

Hứa Thanh Mây cũng cho chút mờ mịt: "Hình như là đúng thể đó. Nơi mà bọn họ nói, không phải là Bạch Hạo Hiện đẩy chứ?"

Lâm Mạc gãi gãi đầu, anh đột nhiên nhớ tới.

Thẻ thành viên của Bạch Hạo Hiên, thực sự không thể lấy được bằng tiền Thẻ thành viên ở đó, phải là một người có địa vị nhất định mới có thể lấy được.

Tình huống này giống hệt những lời mà Ngô Trung Kiên đã nói trước đó.

Có thể nói nơi bí ẩn mà Ngô Trung Kiên nói, lại chính là

Bạch Hạo Hiên?

Điều này là rất thú vị

Không lâu sau, xe của Ngô Trung Kiên đã đến cửa của

Bạch Hạo Hiện

Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây nhìn nhau một cái, cả hai người đều cười

Thật đúng là Bạch Hạo Hiện rồi.

Lúc này, Hứa Thanh Tuyết cũng xuống xe, nhìn bảng hiệu của Bạch Hạo Hiện: "Trời ơi! Nơi mà ông nói, là ở đây sao?"

Ngô Tân Bình và Ngô Phi Điệp không nghe ra sự khinh thường trong giọng nói của Hứa Thanh Tuyết, cười nói: "Chị họ, sao lại kích động như vậy? Ồ, có phải trước đây cũng thường nghe mọi người nói, nhưng chưa bao giờ đến đây, đúng không? Không sao, tối nay tụi em sẽ dẫn các chị vào để mở rộng tầm mat."

Hứa Thanh Tuyết trợn tròn mắt, đến nói chuyện cô ấy cũng thấy lười.

Ngô Trung Kiên chính trang lại toàn bộ quần áo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước, cười nói: "Mọi người đi theo tôi. Đây là một cửa hàng hoạt động theo hệ thống thành viên, chỉ có thể thành viên của tôi mới có thể đưa mọi người vào. Đúng rồi, bên trong rất cao cấp, sau khi đi vào, mọi người đừng nói lung tung.

Sắc mặt của Hứa Đinh Hùng đang trở mặt trắng bệch, chỉ có Phương Như Nguyệt vẫn cố gắng giữ mặt mũi của họ. "Được rồi, được rồi, không thành vấn đề." "Ôi, mấy đứa, lát nữa đừng nói chuyện lung tung đấy. Dì hai đối với mấy đứa tốt như vậy cũng không cần cảm kích đâu. Lời này của bà ta là đang muốn nói với mấy người Hứa Thanh Tuyết, ngàn vạn lần đừng vạch trần Ngô Vệ Quốc, để tránh xấu hổ.

Đối với đứa em gái này, Phương Như Nguyệt thực sự đã hết lòng rồi.

Hứa Thanh Tuyết bĩu môi, lười nói chuyện.

Dưới sự lãnh đạo của Ngô Trung Kiên, mọi người đi đến cửa Bạch Hạo Hiện

Người phục vụ cửa chào đón: "Xin chào, nếu không có thể thành viên, xin vui lòng.

Trước khi nói xong, người phục vụ đã choáng váng.

Ngô Trung Kiên đã sẵn sàng đưa thẻ thành viên từ lâu, cưới nói: "Có thể thành viên, cậu có thể xem

Nhân viên phục vụ không nhận thẻ thành viên, mà vội vàng chạy đến trước mặt Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây, cung kinh nói: "Anh Lâm, Tổng giám đốc Hửa, hai người tới rồi sao? Phòng riêng cao cấp trên tầng vẫn còn chưa có người, tôi sẽ bảo người khác lên sắp xếp cho hai vị ngài một chút, được không?"

Lần này, Ngô Trung Kiên và những người khác đều ngẩn cả người.

Ngô Phi Điệp vội vàng nói: "Này, anh đang làm gì vậy? Chỉ có bố tôi mới có thẻ thành viên thôi, anh... Anh nói với bọn họ thì có ích lợi gì chứ?"

Người phục vụ liếc nhìn cô ta một cái rồi lịch sự nói: "Xin lỗi. Các thành viên ở Bạch Hạo Hiện chúng tôi là có phân cấp. Thành viên cao cấp sẽ được ưu tiên. Anh Lâm là thành viên cao cấp nhất ở đây của chúng tôi, cho nên sẽ được hưởng sự phục vụ đầu tiên. Mọi người ở đây đều phải ưu tiên sắp xếp cho anh Lâm trước. Mọi người chờ một chủ. Sau khi tôi đã sắp xếp cho anh Lâm xong sẽ sắp xếp cho mọi người sau

Ngô Phi Điệp nhìn chăm chăm: "Cái gì... Thành viên cao cấp nào cơ? Thành viên cao cấp nhất là gì? Anh.... Anh đang nói cái gì vậy?"

Hứa Thanh Tuyết bĩu môi: "Còn không rõ sao? Nơi này, tất cả chúng tôi đều tới đến mức chán ra rồi. Tôi còn nghĩ là nơi nào mới lắm cơ, thì ra là Bạch Hạo Hiền sao? Thẻ thành viên ở đây, cả gia đình chúng tôi, mỗi người đều có một cái. Thẻ thành viên của Lâm Mạc Huy, vẫn là thẻ ưu tiên, là thành viên cao cấp nhất ở đây, toàn bộ cái thành phố này cũng chỉ có ba chiếc thẻ cao cấp đấy thôi. Có hiểu như vậy nghĩa là sao không?"

Lời này của Hứa Thanh Tuyết một chút cũng không sai.

Kể từ khi mọi người biết rằng Lâm Mạc Huy có thẻ ưu tiên, bọn họ đều bảo Lâm Mạc làm cho mọi người mỗi người một thé.

Bây giờ, mỗi người trong nhà họ Hứa thật sự là đều có một thẻ thành viên, ngay cả Hoàng Kiến Đình cũng có một cái. Mấy người nhà họ Ngô nhất thời đều ngăn cả người.

Ngô Phi Điệp nhìn về phía Ngô Trung Kiện. "Bố, điều này. Thẻ thành viên của nơi này, có dễ làm như vậy không? Có phải bố bị bà chủ lừa gạt rồi không?"

Ngô Trung Kiên vội vàng nói: "Không đâu! Lộ Tây Á nói với bố rằng thẻ thành viên ở đây rất khó để làm. Cô ấy đã chi rất nhiều tiền và có rất nhiều mối quan hệ mới có thể làm được một thẻ ở đây."

Ngô Phi Thiên vội vàng nói: "Thật hay giả vậy? Nhìn xem, mỗi người đều có một cái và điều này.... Cái này còn khó làm sao?" Vẻ mặt của Ngô Vệ Quốc có chút mơ hồ, ông ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play