Nhìn thấy bát đĩa trên bản đều bị dọn sạch, Phương Như Nguyệt cười nói: "Chúng ta ăn xong rồi, bằng không thì chúng ta về nhà của em nghỉ ngơi trước đi?" "Mọi người mới vừa từ nước ngoài trở về, nhất định là rất mệt mỏi."

Lúc này, Ngô Phi Điệp đột nhiên nói: "Di hai, cháu vẫn chưa än no." "Cháu còn muốn ăn thêm chút nữa. "Hơn nữa, vẫn còn hai bình rượu, không uống thì thật lãng phí. "Phục vụ, đến đây mở hai chai rượu này ra đi."

Ngô Phi Điệp nói, đồng thời nháy mắt với Ngô Tân Bình và Ngô Trung Kiên.

Hai người lập tức hiểu ý của cô ta.

Ăn thì no, nhưng vấn đề là ở đây có hai chai Romani Conti.

Loại rượu này, một bình có giá hơn một triệu, có lẽ cả đời này bọn họ cũng không uống được.

Hiện tại nếu như bọn họ không uống thì nhất định sẽ bị đám người của Lâm Mạc Huy lấy lại. Cho dù Ngô Phi Điệp có ăn đến mức tải xanh cả mặt thì cô ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cơ hội như vậy.

Một ngụm Romani Conti trị giá hàng triệu đồng cũng đủ để cho cô ta khoe khoang với đảm bạn bè của mình suốt mấy năm trời.

Ngô Phi Điệp lại gọi thêm mấy món ăn, sai nhân viên phục vụ khui hai chai Romani Conti.

Lúc này, Ngô Phi Điệp mới cầm điện thoại di động lên, đặt hai chai Romani Conti ở chung một chỗ, sau đó điên cuồng chụp

Cầm ly rượu và chụp ảnh tự sướng. Tự sướng với một chai rượu.

Lại tiếp tục chụp tự sướng với bàn tiệc.

Các loại các dạng chụp ảnh, tự sướng, sau đó được tình chính, chọn lọc và ghép ảnh Romani Conti và Lafite lại với nhau, gửi toàn bộ ảnh chụp đến vòng kết nối bạn bè. Với lời nhắn: Một cuộc sống tao nhã bắt đầu với một bữa tối đơn giản. So với Lafite năm 1982, Romani Conti năm 1995 có độ tỏa hương xa hơn và pha chút lãng mạn sang trọng. Lúc này, cô ta còn cố ý gửi cho một số bạn thân của mình để nhắc bọn họ cùng xem.

Một bữa cơm xa xỉ như vậy, dù thế nào thì cô ta cũng phải khoe trong vòng bạn bè của mình.

Về phần Ngô Tân Bình, anh ta thật là giống Ngô Phi Điệp như đúc, cũng là các loại chụp ảnh và gửi cho vòng bạn bè.

Đương nhiên, Ngô Tân Bình cũng chủ yếu chọn một vài cô gái trong vòng bạn bè và nhắc nhở họ xem. Sau đó, hai chai Romani Conti này bị họ uống không còn sót một chút nào.

Trên thực tế, chủ yếu là người một nhà của Phương Như Linh uống.

Lâm Mạc Huy cũng chưa từng nếm thử, thật ra anh không thích uống rượu.

Khi tất cả mọi người đã ăn xong thì mới hài lòng rời khỏi khách sạn.

Mà Ngô Phi Điệp và Ngô Tân Bình cũng mang theo bình rượu của bốn người.

Thứ này tựa như chiến lợi phẩm của bọn họ, nên phải được giữ ở trong nhà và khoe khoang với bạn bè.

Đi ra khỏi nhà hàng, Phương Như Nguyệt cười nói: "Chị Linh à, đêm nay chị về nhà của em ở đi "Bọn em đã dọn dẹp phòng ngủ xong rồi, còn đặc biệt đi mua đệm chăn mới cho chị, nhất định sẽ rất thoải mái. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Phương Như Linh vừa định đáp ứng, Ngô Phi Điệp lại lập tức nói. "Mẹ, con không muốn đi." "Hoàn cảnh ở trong nước kém như vậy, làn da của con tốt như vậy thì làm sao có thể chịu được?" "Hơn nữa, con còn nghe nói, hiện tại ở trong nước còn có bọ chét" "Trời ạ, suy nghĩ một chút thôi thì đã sởn hết cả da gà rồi." "Con muốn ở lại khách sạn!"

Phương Như Linh bất lực mỉm cười: "Nguyệt à, hôm nào chị sẽ tới nhà em. "Đêm nay, hãy để cho bọn họ ở khách sạn đi." "Hai đứa bé này đều bị chị dạy hư "Hơn nữa, nhà của em cũng không lớn, bọn chị có nhiều người như vậy, thật không thích hợp.

Ngô Trung Kiên cũng hả hệ nói: "Công ty đã đặt cho bọn anh một khách sạn bốn sao." “Trong khoảng thời gian này, bọn anh sẽ ở trong khách sạn. "Chờ đến khi công ty giúp bọn anh sắp xếp nhà ở xong, bọn anh cũng không cần ở khách sạn.

Phương Như Nguyệt lập tức nói: "Không có việc gì, bọn em vừa mới chuyển nhà "Nhất định sẽ ở đủ!"

Ngô Phi Điệp xua tay: "Ở đủ cháu cũng không ở "Dù sao thì cháu cũng sẽ ở khách sạn!" Phương Như Nguyệt bất lực. "Vậy được rồi." "Nếu Phi Điệp muốn như thế thì dì cũng không ép buộc" "Có điều, bây giờ vẫn còn sớm, hay là đến nhà của dì ngôi một chút." "Chị Linh, nếu không buổi tối chị hãy đi, hai chị em chúng ta đã lâu không gặp, phải tâm sự thật nhiều mới được

Phương Như Linh nhanh chóng gật đầu: "Cũng được. "Bây giờ vẫn còn sớm, đi đến nhà em ngôi một chút cũng có thể " "Đi thôi, chúng ta đi đón xe."

Hứa Đình Hùng xua tay. "Không cần đón xe, bọn em đã lãi xe tới rồi."

Phương Như Linh kinh ngạc. "Các em đã mua xe rồi sao?" "Ôi, trong vài năm qua, trong nước thay đổi khá lớn." "Lúc chị đi thì chỉ có những ông chủ lớn mới có thể mua xe

Phương Như Nguyệt cười nói: "Ừ, trong nhà em hiện tại có hai chiếc xe "Vốn là ba chiếc, nhưng trong đoạn thời gian trước có một chiếc bị hỏng"

Phương Như Linh càng kinh ngạc: "Em còn mua ba chiếc "Nguyệt à, không phải chị đã nói với em." xe?" "Kiếm được chút tiền thì phải biết để dành, không thể phung phí" "Chị biết rằng hiện tượng tiêu dùng cao cấp ở trong nước hiện nay cũng rất nghiêm trọng. Em đã mua chiếc xe này bằng một khoản vay, có phải không?" "Chị vẫn mong muốn bọn em có thể làm ăn đến nơi đến chốn. Đừng tiêu tiền chỉ để so sánh với người khác!" "Hiện tại kiếm tiền cũng không dễ dàng gì!"

Phương Như Nguyệt lúng túng cười cười: "Không có việc gì, đi thôi."

Hứa Thanh Tuyết nói: "Mẹ, mẹ định bằng cách nào?" "Chúng ta tổng cộng có hai xe, hiện tại có mười người thì làm sao đủ."

Phương Như Nguyệt nói: "Hai xe mười người thì sao lại không đủ?"

Hứa Thanh Tuyết trừng mắt: "Chúng ta đều uống rượu, chẳng lẽ không cần thuê người lái xe sao?" "Cộng thêm hai người lái xe thuê, vậy thì không phải là có tới mười hai người sao!" Phương Như Nguyệt bằng nhiên tỉnh ngộ. "Ôi, con xem đầu óc của mẹ thật là lũ lần, đều đã quên mất chuyện này. "Vậy là phải có hai người đi đón xe" "Nếu không, Hoàng Kiến Đình, Lâm Mạc Huy, hai đứa đi đón xe đi, còn mọi người thì lái xe trở về?" Lúc này, Ngô Phi Điệp đột nhiên nói: "Dì hai, hay là để cháu và Tân Bình đi đón xe.

Phương Như Nguyệt nói: "Các cháu là khách, làm sao dì có thể để cho các cháu đi đón xe được?" Ngô Phi Điệp xua tay: "Không có việc gì, dì nói địa chỉ nhà cho bọn cháu, sau đó chúng cháu sẽ trực tiếp đi qua đó là được." Không còn cách nào khác, Phương Như Nguyệt chỉ có thể nói địa chỉ nhà cho cô ta.

Ngô Phi Điệp lôi kéo ngô Tân Bình đi.

Ngô Tân Bình thắc mắc: "Chị ơi, vì sao hai chúng ta phải đón xe?"

Ngô Phi Điệp bĩu môi: "Em nói xem là tại sao?" "Em không có nghe ba mẹ nói sao? Nhà của dì hai nghèo rớt mồng tơi." "Cho dù có thể mua được một chiếc ô tô, thì có thể là loại xe gì?" "Loại xe hỏng này, không gian rất nhỏ, lại còn ngồi không được thoải mái." "Còn không bằng đón xe, hai chúng ta ngồi rộng rãi thoải mái!"

Ngô Tân Bình đột nhiên tỉnh ngộ: "Chị, cũng là chị thông minh nhất."

Hai người đi tới ven đường, kêu chiếc taxi

Tài xế nói. "Hai vị đi nơi nào?"

Ngô Phi Điệp nói: "Chú có biết đường đi tới Dinh Thự Thịnh Vượng không?" "Nếu chủ không biết thì để tôi gọi điện thoại cho bọn họ, để cho bọn họ nói cho chủ biết địa chỉ cụ thể" Tài xế bật người nói: "Ôi, thưa cô, làm sao tôi có thể không biết Dinh Thự Thịnh Vượng được cơ chứ?" "Đây chính là khu nhà giàu nổi tiếng nhất ở thành phố Hải Tân này, tài xế xe taxi ở thành phố Hải Tân này không ai là không biết."

Ngô Phi Điệp ngày ngẩn cả người: "Cái gì... Khu nhà giàu gi?" "Chủ có lầm hay không?" "Dinh Thự Thịnh Vượng?"

Tài xế gật đầu: "Đúng vậy, thành phố Hải Tân chỉ có một cái Dinh Thự Thịnh Vượng "Khu biệt thự nổi tiếng, người sống ở trong đó vô cùng giàu có và cao quý" "Ở thành phố Hải Tân, không có nhiều người không biết Dinh Thự Thịnh Vượng Vẻ mặt của Ngô Phi Điệp mờ mịt nhìn về phía Ngô Tấn

Bình: "Tân Bình, em vừa nghe có phải là Dinh Thự Thịnh Vượng hay không?" "Có phải chị đã nhớ lộn rồi hay không?"

Ngô Tân Bình gãi đầu một cái. "Hình như là vậy!" "Bằng không, em... Làm sao em có thể thoảng cải nói ra cái tên này được?"

Ngô Phi Điệp: "Chuyện gì xảy ra vậy?" "Không phải mẹ nói, dì hai và những người khác sống trong một căn nhà dột nát rất cũ kỹ hay sao. Nghe nói trong nhà vẫn còn nước dột " "Làm sao bây giờ lại trở thành một khu giàu có nổi tiếng? "Là hai chúng ta nghe nhầm, hay là mẹ đã nói sai rồi?"

Ngô Tân Bình cũng sửng sốt, anh ta cũng không biết rõ tình huống này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play