Hoàng Kiến Đình với Hứa Thanh Tuyết bị kẹp chặt trong xe, hai người bị kéo thẳng đến một nhà máy bỏ hoang ngoài ngoại ô.

Có một người đàn ông đang đứng ở cửa nhà máy.

Sau khi thấy người đàn ông này, sắc mặt của Hoàng Kiến Đình thay đổi rõ rệt.

Bởi vì, người đàn ông này chính là vệ sĩ bên cạnh Tổng giám đốc Vương tối hôm qua.

Nói cách khác, Tổng giám đốc Vương bắt họ tới đây hay sao?

Nhưng tại sao vậy?

Mình là làm việc thay Tổng giám đốc Vương, sao ông ta lại đối xử như vậy với mình?

Khi một người đàn ông đi ngang qua, Hoàng Kiến Đình vội vàng chặn lại: "Anh gì đó, anh gì đó, các anh có phải bắt nhầm người rồi không?" "Có bắt sai người không vậy?" "Tôi là Hoàng Kiến Đình mà, chúng tôi... Chúng tôi mới gặp Tổng giám đốc Vương tối qua." "Chúng ta làm việc cho Tổng giám đốc Vương, anh không nhớ tôi sao?"

Người đàn ông cười giễu cợt: "Nhớ chứ!" "Người muốn bắt chính là cậu, nếu không nhớ, sao có thể bắt được chứ?"

Hoàng Kiến Đình bối rối, bắt mình thật à? "Đại ca, tại... tại sao thế?" "Chúng tôi làm việc giúp Tổng giám đốc Vương, các anh bắt bọn tôi làm gì?" Hứa Thanh Tuyết gấp gáp hỏi.

Đàn ông cười chế nhạo: "Đồ ngu, như cô cậu thì không gọi là làm việc giúp Tổng giám đốc Vương, mà nên gọi cô cậu bị Tổng giám đốc Vương lợi dụng!" "Cô cậu nghĩ Tổng giám đốc Vương muốn chia cho cô cậu mấy trăm tỷ thật à?" "Cô cậu nghĩ Tổng giám đốc Vương sẽ giao công ty dược phẩm Hưng Thịnh cho cô cậu thật à?" "Cô cậu cho là sau khi làm xong chuyện đó, Tổng giám đốc Vương sẽ để cho các cô cậu sống à?" Hoàng Kiến Đình, Hứa Thanh Tuyết trợn tròn mắt, bọn họ bỗng hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi.

Ngay từ đầu Tổng giám đốc Vương chỉ đang lợi dụng họ thôi. Ngay từ đầu, ông ta không định cho họ đồng xu rách nào hay là công ty gì cả.

Hứa Thanh Tuyết hốt hoảng nói: "Đại ca, vậy... Vậy anh nói với Tổng giám đốc Vương rằng chúng tôi không cần tiền, cũng không cần công ty luôn." "Anh nói Tổng giám đốc Vương thả chúng tôi đi, cái gì bọn tôi cũng không cần cho ông ấy hết đấy." "Nể tình chúng tôi từng làm việc cho Tổng giám đốc Vương mà tha cho chúng tôi một mạng đi, xin anh đấy..."

Người đàn ông nở nụ cười nói: "Tôi mới nói mấy người là đồ ngu, nhưng hình như tôi đánh giá mấy người cao quá." "Các người cực kỳ ngu!" "Đồ ngu, cô cậu có biết sao Tổng giám đốc Vương phải giết các người không?" "Không phải vì các cô cậu muốn tiền, muốn công ty, mà là vì, chuyện của Lâm Mạc Huy là do hai người làm."

Hứa Thanh Tuyết bối rối: "Vì... vì sao?"

Đàn ông cười khẩy nói: "Bởi vì, Tổng giám đốc Vương muốn cậu chủ Minh cưới Hứa Thanh Mây, sau đó sẽ thâu tóm hết toàn bộ nhà họ Hứa." "Nếu để cho Hứa Thanh Mây biết, chuyện của Lâm Mạc Huy, là ông ta giật dây cô cậu làm, vậy cậu còn nghĩ Hứa Thanh Mây vẫn sẽ kết hôn với cậu chủ Minh sao?" "Vì thế, các người phải chết!" "Hơn nữa, còn sợ phải là tội tự sát!" "Đến thư tuyệt mệnh tôi cũng đã chuẩn bị thay rồi, nội dung đơn giản lắm, là do các người ghen tị với Lâm Mạc Huy, nên hạ thuốc để hại chết Lâm Mạc Huy." "Đến lúc đó, sau khi Lâm Mạc Huy chết, Hứa Thanh Mây sẽ nản lòng thoái chí, nếu cậu chủ Minh dùng vài ba thủ đoạn thì cô ta sẽ bằng lòng kết hôn với cậu chủ Minh." "Hơn nữa, Lâm Mạc Huy do các người hại chết, Hứa Thanh Mây sẽ thất vọng đối với các người, và với cả cha mẹ mình nữa." "Thậm chí cô ta có thể sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, nói như vậy, thì chẳng phải toàn bộ công ty dược phẩm Hưng Thịnh đều thuộc về cậu chủ Minh hay sao?"

Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết ngẩn người, bọn họ cuối cùng cũng biết rất cuộc là mình đã làm chuyện ngu đến mức nào.

Không chỉ hủy hoại cả nhà mình, mà còn mang mạng sống của mình góp vào nữa!

Hoàng Kiến Đình vội la lên: "Đại ca, thuốc thuốc đó có thể bài tiết ra khỏi cơ thể, nên không điều tra ra được đâu." "Nói như vậy, cái chết của Lâm Mạc Huy là do một vụ tai nạn giao thông, chắc chắc không cần giết chúng tôi nữa chứ?" "Chúng tôi thề tuyệt đối sẽ không nói năng bậy bạ, và giúp cậu chủ Minh cưới Hứa Thanh Mây, thế nào? Xin tha cho chúng tôi một mạng đi!"

Hứa Thanh Tuyết nhìn người đàn ông đầy hy vọng.

Người đàn ông cười như điên: "Ai da, các người ngu ngốc một cách đáng yêu đấy!" "Tổng giám đốc Vương nói thuốc đó sẽ không điều tra ra được thì các người tin không điều tra ra được thật à?" "Ha ha ha..."

Hứa Thanh Tuyết với Hoàng Kiến Đình hoàn toàn chết lặng.

Rõ ràng là ngay từ đầu, Tổng giám đốc Vương đã lừa gạt bọn họ

Gì mà thuốc sẽ không lưu lại dấu vết gì mà cho họ tiền và công ty, gì mọi người hợp tác với nhau, tất cả đều là giả.

Tổng giám đốc Vương quả là một tên đạo đức giả thâm độc đến tột cùng.

Bây giờ cả hai vô cùng hối hận, nếu như họ không hợp tác với Tổng giám đốc Vương, không đối phó với Lâm Mạc Huy, thì bọn họ sẽ không đến nỗi rơi vào kết cục này.

Dẫu bọn họ luôn ghét Lâm Mạc Huy, nhưng ít nhất họ có thể nhận được rất nhiều thứ từ Lâm Mạc Huy.

Giờ thì hay rồi, cái gì cũng không có, ngược lại còn sắp mất mạng!

Bây giờ cả hai khóc không ra nước mắt. Cùng lúc đó, Tổng giám đốc Vương đích thân đến thăm nhà Lâm Mạc Huy.

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt ngồi ở nhà, thấy Tổng giám đốc Vương tới, cả hai lập tức ra đón, bưng trà rót nước, kính cần khiêm nhường. "Ai da, Tổng giám đốc Vương, ngọn gió nào đưa ông đến chơi nhà vậy?" "Tổng giám đốc Vương tới khiến cho cả nhà tôi rực rỡ hẳn lên!"

Hứa Đình Hùng nịnh nọt nói.

Tổng giám đốc Vương cười híp mắt nói: "Ông Hứa, ông xưng hô vậy khách sáo quá." "Hai nhà chúng ta là thông gia, sau này đừng tổng giám đốc này tổng giám đốc họ nữa, ông cứ gọi tôi là ông Vương được rồi."

Hứa Đình Hùng được yêu thương mà lo sợ, vội vã nói: "Vâng vâng vâng, hai ta là thông gia, là người một nhà cả mà!" "Ông Vương, chúng tôi cũng biết chuyện của Hoàng Minh." "Thật xin lỗi ông, đều tại tên súc sinh Lâm Mạc Huy kia, chúng tôi. Chúng tôi thật sự không có cách nào với cậu ta hết."

Tổng giám đốc Vương rộng lượng xua tay: "Không sao, tôi hiểu tâm trạng của các ông." "Lần này tôi đến đây, cũng không có chuyện, chủ yếu là tôi mua căn hộ ngay cạnh nhà tôi, tính tặng cho mọi người."

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt xém hét to lên, hai người kích động nói: "Tổng giám đốc Vương, ông... ông mua nhanh vậy sao?"

Tổng giám đốc Vương lập tức nói: “Ui, sao còn gọi Tổng giám đốc Vương thế?"

Hai người quá đỗi vui mừng: "Đúng đúng đúng, thông gia, thông gia." "Ai da, đầy... Đây là thật à, chúng tôi thật không tin nổi." "Ông thông gia không hổ danh là người làm việc lớn mà, tác phong làm việc quả mạnh mẽ vang dội." "Điều này... Điều này làm chúng tôi thấy ngại quá!"

Tổng giám đốc Vương cười nói: "Không sao, tôi nói rồi đó, người một nhà cả, nên ở gần tý." "Hai vị giáo dục Thanh Mây xuất sắc đến thế, con trai tôi có thể lấy được Thanh Máy là nhờ vào phúc phận ba đời, chúng tôi chiếm lời rồi." "Đừng nhắc đến chuyện tiền nong nữa, chúng ta là người một nhà cả, quan trọng gì chuyện có tiền hay không, phải chứ?"

Hai người vui vẻ sắp rớt nước mắt, họ không ngớt lời len ngợi Tổng giám đốc Vương.

Tổng giám đốc Vương cười nói huyện thuyền vài câu, rồi cuối cùng nói: "A, phải rồi." "Tôi muốn mời hai vị đến tham quan căn hộ một hồi, mọi người phải quyết định chuyện lắp đặt thiết bị nữa chứ." "Suy cho cùng, căn nhà kia sau này chủ yếu mọi người ở, mỗi người có sở thích khác nhau mà!" "Thế này đi, buổi tối tôi mời vài người bạn cũ tới, họ đều là người có máu mặt ở thành phố Hải Tân." "Đến khi đó, tiện thể tôi giới thiệu với mọi người chút, rồi hai bên cùng nhau ăn một bữa cơm, lại nói sơ về chuyện nhà cửa, thấy thế nào?"

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt gật đầu lia lịa: "Ông thông gia, ông nói sao cũng được hết!" "Chúng tôi nghe ông cả!"

Tổng giám đốc Vương cười nói: "Thật tốt quá, tôi cứ sợ mọi người không có thời gian." "Đã thế, vậy buổi tối chúng ta gặp lại nhé." "Phải rồi, đến lúc đó, nhớ dẫn Thanh Mây theo luôn nhé."

Hứa Đình Hùng với Phương Như Nguyệt hơi khó xử, Hứa Đình Hùng nói nhỏ: "Tổng giám đốc Vương, giờ Thanh Mây có chút mậu thuẫn với Hoàng Minh." "Tối nay dẫn nó tới, điều này... điều này chỉ sợ rằng... Tổng giám đốc Vương cười nói: "Ai da, ông đừng có nói thật với con bé không phải ổn rồi sao." "Đúng rồi, tối nay giám đốc Ngô, Ngô Cửu Xuyên cũng đến đấy." "Công ty của ông ấy có rất nhiều giao lưu kinh doanh với công ty dược phẩm Hưng Thịnh." "Đến lúc đó, ông cứ nói là đi bàn chuyện làm ăn với giám đốc Ngô." "Tiện thể tôi sẽ nhờ giám đốc Ngô gọi điện cho con bé, không phải ổn rồi sao!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play